"Ha ha ha... Ôm ấp cái chết đi... Hưởng thụ khoảnh khắc sống sót cuối cùng của ngươi đi..." Nhìn Hải Vương đang kêu rên, giọng nói bên dưới cười đến điên cuồng. ...
Trải qua trận chiến này, những người chơi lại cảm nhận được sự nhỏ bé của thế lực phe mình.
Trước mặt lực lượng có thể hủy diệt đất trời này, cho dù họ có đông đến mấy, thậm chí còn có năng lực hồi sinh, nhưng vẫn không thể chống lại nó.
Nhưng trận chiến này cũng mang lại thu hoạch dồi dào cho những người chơi.
Vô số tướng sĩ quân Hải Vương bị giết chết mang tới vô số EXP và hồn tệ cho họ.
Sau cuộc chiến, những người chơi lại càng tiêu hao một số lượng hồn tệ rất lớn để tăng thực lực của bản thân và thay trang bị mới, sửa chữa chiến hạm. Thực lực tổng thể của người chơi server Trung Hoa lại được tăng lên một khúc lớn.
Trong đó kiếm lời lớn nhất chính là Lục Vô, số lượng hồn tệ trực tiếp đột phá năm mươi triệu khiến hắn cười không ngậm mồm lại được.
Ngay cả cảm giác nguy cơ vì các thế lực ẩn náu ở Bắc Kỳ cũng theo đó mà nhạt đi.
Sau khi biết ông lão tóc trắng đã từng là cấp dưới của mình, hắn đã hoàn toàn không còn mối lo sau này nữa. Bây giờ điều duy nhất khiến hắn khó chịu, thậm chí mỗi lần nhớ lại đều phải đập sàn nhà chính là câu chuyện máu cún ngày xưa mình đã từng là con gái.
Sau trận đại chiến này, Lục Vô cũng tốn một phần hồn tệ, phối hợp với âm khí để sửa sang lại khu vực biên giới Minh Phủ.
Dù sao nơi này cũng là con đường nhất định phải trải qua khi những người chơi đến bờ biển Lưu Ly, bây giờ bị cuộc chiến giữa Mục Chi Quang và Liệt Sơn phá hủy tới mức không còn ra hình ra dáng nữa. Rất có thể người chơi đi tới đi lui rồi lại bị rơi vào trong những cái hố sâu không thấy đáy ở đó.
Lục Vô không tiếc khoản tiền này, quyết đoán vung tay lên, chi!
Đồng thời, bây giờ còn có một việc quan trọng chờ Lục Vô đi làm.
Sau khi giải quyết xong đống việc vặt, hắn đã ngưng tụ hóa thân ở Minh Phủ, sau đó cất bước đi vào phòng rèn của Đồng Quải.
Lúc này, trong phòng rèn của Đồng Quải.
Bốn người Đồng Quải, Hao Thiên, Bàn Thạch phiên bản chồi non, Cửu Đầu Xà phiên bản rắn nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
"Đồng Quải, không ngờ ngươi lại trở nên yếu ớt như thế!" Bầu không khí khá là gượng gạo. Đúng lúc này, Quỷ Vương Bàn Thạch cất lời.
"Ta nói chứ sao trông hình thái này của ngươi quen mắt thế nhỉ?" Đồng Quải vẫn chưa trả lời câu hỏi đó mà nhìn hình thái của Bàn Thạch lâm vào trầm tư.
"Khụ khụ..." Bàn Thạch không nhịn được ho khan, vẻ mặt xấu hổ.
Dù sao thì lúc trước y cũng từng lẻn vào Minh Phủ, còn tưởng rằng Đồng Quải vẫn là cường giả Quỷ Vương đỉnh cấp đáng sợ như ngày xưa nên mới xảy ra chuyện xấu hổ như thế.
"Ta nói Đồng Quải này, nếu chúng ta đã có ý định thần phục hắn thì tại sao hắn vẫn chưa xuất hiện để gặp chúng ta?" Cửu Đầu Xà cũng tò mò hỏi.
"Đừng sốt ruột. Hắn lúc nào chả thế, nói không chừng sẽ chui ra ngay bây giờ. Tóm lại cứ chờ là được. Nhưng các ngươi phải chuẩn bị tinh thần trước đi, thần phục cũng không đơn giản chỉ nói bằng miệng thôi đâu." Đồng Quải không khỏi nhắc nhở.
"Chẳng lẽ còn phải thề nguyện trung thành bằng linh hồn? Trước kia khi ngô vương còn sống thì cũng từng làm thế. Nếu đã nguyện trung thành thì làm thế cũng rất bình thường, để ngừa việc phản bội thôi mà." Bàn Thạch cau mày.
"Ngươi suy nghĩ ngây thơ quá. Đã bước lên con thuyền giặc làm bằng Vibranium này thì cửa thuyền bị hàn lại luôn rồi, có chết cũng không xuống được đâu." Hao Thiên nói bằng giọng xa xăm.
Tuy rằng lúc nói câu này, Hao Thiên cũng không rõ cụ thể Vibranium là gì, dù sao thì theo lời của những người chơi nó rất cứng là được.
Nghe vậy, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều ngu người.
Lúc này, một bóng người xuất hiện trong phòng, thân hình đen tối bị sương mù bao phủ, hoàn toàn không thể thấy rõ dung mạo của người này.
"Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà, ta đến đây!"
Thấy người tới, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều cả kinh. Sau một lát suy tư thì đều cúi người trước mặt Lục Vô kêu: "Bái kiến Vua Bắc Kỳ!"
"Nói thật, thực tế các ngươi nguyện trung thành với ta cũng khiến ta bị tổn thất không ít tài nguyên. Nhưng như thế cũng tốt, vừa lúc ta có thể mở rộng bản đồ thế lực!" Nói rồi Lục Vô khẽ động ý niệm, một đoạn văn nguyện trung thành với thần khí tiến vào trong đầu Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà.
"Đọc đi. Đọc xong thì thành người một nhà!" Lục Vô cười nói.
"Ngô vương, hình như lời thề nguyện trung thành này không giống với cái cũ lắm thì phải." Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đều khó hiểu ngẩng đầu.
"Đừng hỏi lắm thế! Cứ đọc đi là được! Sợ gì chứ! Không thấy ta cũng đọc rồi sao?" Đồng Quải xúi giục, thực tế trong lòng sướng rơn lên.
Dù sao thì cũng sắp lừa thêm hai thằng chịu khổ chung với nó, quả thực quá phê luôn.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đọc theo đúng như đoạn văn trong đầu.