Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 391 - Chương 391: Phong Ấn Đạo Bắc Ly

Chương 391: Phong Ấn Đạo Bắc Ly Chương 391: Phong Ấn Đạo Bắc Ly

Thiên Hổ Tiên Quân biến sắc, bởi vì hắn ta bỗng phát hiện mối liên kết giữa mình và mây sấm thế mà lại bị cắt đứt.

"Phong Ấn Đạo của Bắc Ly! Ngươi là đầu thai của Bắc Ly ư?" Thiên Hổ Tiên Quân vừa sợ vừa giận.

Bắc Ly là ai? Đó chính là một vị thần cổ xưa của âm giới đã từng đe dọa đến địa vị của thiên giới, hơn nữa còn là một cái gai trong lòng mà họ lúc nào cũng muốn nhổ đi.

Khi Thiên Hổ Tiên Quân hỏi câu này, Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, một đóa hoa sen màu hồng nhạt chậm rãi nở rộ trên trán.

Cùng lúc đó, Lục Vô kinh ngạc phát hiện nhiệt độ trên trán đã biến mất. Hắn vươn tay ra sờ thử thì phát hiện hoa văn hình đài sen trên trán hắn đã biến mất rồi.

"Ông ta mượn thần ấn của anh để chứng minh mình mới là đầu thai của Bắc Ly. Bây giờ anh đã an toàn rồi!" Bắc Ly không đành lòng nhìn Bắc Minh đang đứng ngẩng đầu lên trời.

"Quả nhiên là đầu thai của nghịch thần Bắc Ly! Ha ha ha, hôm nay nhất định phải giết ngươi!" Thiên Hổ Tiên Quân nói rồi vung tay lên, một tia sáng trắng chui vào trong kẽ nứt ở chân trời.

"Sao nào? Sợ rồi chứ gì? Ha ha ha!"

Thấy tia sáng đưa tin bắn tới chân trời, Bắc Minh cười phá lên, vẻ mặt tràn đầy trào phúng.

Sau khi xác định Bắc Minh chính là đầu thai của Bắc Ly, Thiên Hổ Tiên Quân không dám sơ sẩy nữa, lập tức vung tay về phía sau. Mấy người đứng sau lập tức kết trận xung quanh Thiên Hổ Tiên Quân, muôn vàn tia sáng màu tím phân tán ra bên ngoài.

Một ảo ảnh Thiên Lôi vóc dáng như lực sĩ, để trần nửa người trên, hai cánh mọc sau lưng, trên trán có ba con mắt, mặt đỏ như khỉ, chân run như ưng, tay trái cầm đinh, tay phải cầm búa hình thành ở chân trời.

Theo búa trời của Thiên Lôi hạ xuống, muôn vàn tia sấm sét lại ngưng tụ trên bầu trời rồi giáng xuống ầm ầm.

Lần này, còn chưa chờ Bắc Minh ra tay thì ba bóng người đã xuất hiện bên cạnh ông ta, đồng thời dốc hết lực lượng đánh ba kích lên không trung.

Mũi băng cực hàn không ngừng mọc trên mặt đất rồi kéo dài lên cao.

Nguyên tố đất ngưng tụ thành chiến chùy màu vàng xoay tròn với tốc độ cực nhanh trong không trung.

Một thanh cự kiếm đỏ như lửa cắm thẳng về phía chân trời như thể muốn đâm nát cả bầu trời.

"Ầm!"

Không gian rơi xuống từng mảnh như thủy tinh vỡ vụn, xuất hiện từng kẽ nứt vặn vẹo màu đen.

Song cho dù là ba người Băng Phong dốc hết sức thì vẫn không phải là đối thủ của thần linh. Ba đòn công kích đều bị sấm sét trên bầu trời áp chế, sấm chớp khổng lồ lại ập xuống.

"Đi đi, cứ giao cho ta!" Bắc Minh trừng họ bằng đôi mắt suy nhược, lập tức giơ quyền đấm lên không trung.

Một con chim lửa giương cánh bay lượn trên không trung, mỗi lần vỗ đôi cánh rực lửa thì đều tạo ra từng cơn sóng nhiệt.

Khi sấm sét và chim lửa va chạm vào nhau thì năng lượng màu tím và màu đỏ hình thành sóng xung kích đè ép lên nhau.

"Đi đi!" Bắc Minh lại rống lên.

Trên thực tế, trận chiến này vượt quá tưởng tượng của Bắc Minh. Ông ta biết cho dù đám người Băng Phong có tới đây giúp đỡ thì cũng không làm nên trò trống gì.

Trong trận chiến này, ông ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

"Lão già thối tha Bắc Minh kia, ngươi bảo đi là đi à? Lão tử không đi đấy! Làm gì được nhau?"

Đôi tay Băng Phong run rẩy. Mũi băng cực hàn chống lại sấm sét cũng khiến hắn ta bị chèn ép rất mạnh. Hắn ta cảm thấy thân thể mình sắp nứt toác vì uy thế của sấm sét.

"Mợ, tiểu tử chết tiệt, chờ giải quyết xong vụ này thì lão tử sẽ đánh nát mông ngươi!" Nhìn vẻ mặt kiên định của Băng Phong, Bắc Minh tức giận mắng.

"Muốn đánh thì phải sống trước đã lão già chết tiệt ạ!" Lúc này Đại Hỏa cũng chửi lại ông ta.

"Lão đại, cố mà chịu đi, bọn ta nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ ngươi thành thần!" Sắc mặt Liệt Sơn dữ tợn cắn chặt răng.

Dưới sự hợp sức của bốn người, sấm sét bị chặn trên không trung, không thể hạ xuống, nhưng vẫn dần dần đè ép xuống bên dưới.

"Đùng! Ầm!"

Thiên Lôi lại tích trữ lực lượng gõ một búa, lại là muôn vàn tia sấm sét đánh xuống, hòa vào bức tường năng lượng va chạm.

Thế là tia sáng tím chợt bừng sáng, tốc độ hạ xuống của sấm sét được tăng lên.

"Phù! Phù! Phù!"

Đầu tiên là mấy người Băng Phong không thể chịu được nữa, mạch máu trong cơ thể đều vỡ tung, biến thành người đầy máu, nhưng họ vẫn cắn răng chống chọi.

Bởi vì họ biết, cơ hội lội ngược dòng trong trận chiến này nằm ở chỗ Bắc Minh có thể châm thần hỏa thành công hay không nên nhất định không thể bỏ cuộc được.

"Đùng! Ầm!"

Thế công thứ ba hàng lâm vào lúc này.

"Đi nhanh lên, lũ nhóc khốn khiếp này!" Nhìn đám người Băng Phong đang liều mạng bảo vệ mình, Bắc Minh cảm thấy không đành lòng, lại rống lên.

Ông ta đã từng quyết định bước lên con đường nghịch thiên này vì sư phụ.

Để đạt được mục đích, ông ta đã từng yêu cầu đám người Băng Phong ẩn thế mấy trăm ngàn năm. Ông ta biết mình có lỗi với họ, thấy thẹn trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment