Nhưng lần này, đối mặt với nguy cơ sống còn vốn nên do một mình ông ta gánh chịu, họ lại dứt khoát đứng bên cạnh ông ta, cùng đấu trời với ông ta, cho dù rơi vào đường cùng, sẽ bị hồn phi phách tán, không bao giờ được siêu thoát.
Bắc Minh rất không đành lòng.
"Lão già mắc dịch, chờ ngươi thành thần, ta muốn làm Vua Bắc Kỳ... Khụ khụ... Phụt..." Băng Phong run rẩy nói, khí huyết trong cơ thể lập tức đảo ngược, phun một búng máu tươi ra.
"Tên nhóc Băng Phong kia, có làm thì cũng là ta làm... Ha ha ha... Phụt..." Lúc này, Đại Hỏa cũng cười dữ tợn nói, không nhịn được cũng phun máu ra.
"Khụ khụ... Sau trận chiến này, nếu ba người chúng ta còn sống... Thì hãy tái hiện lại trận chiến thời thượng cổ đi... Vẫn quy tắc cũ... Ai thắng làm vua!"
Nghe Liệt Sơn nói vậy, hai người còn lại đều ra sức gật đầu, sau đó đồng thời ho ra máu, lại cười phá lên.
Bắc Minh tràn ngập giày vò nhìn cả đám Băng Phong.
Ông ta không nhịn được ngửa mặt lên trời thét gào, chim lửa khổng lồ lại bốc cháy hừng hực, chặn trước mặt sấm sét rồi đẩy lên từng chút một, song vết rạn trên người ông ta lại càng ngày càng nhiều.
Lúc này, trông Bắc Minh yếu ớt như một con búp bê sứ vừa chạm vào sẽ vỡ tan.
"Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc tại sao, dựa vào đâu mà họ lại phải chắn tai họa thay ta chứ?" Nhìn đám người Bắc Minh đang chống đỡ một cách gian nan, Lục Vô nhìn Bắc Ly rống lên.
Hắn đã từng cho rằng mình sẽ sống bình phàm suốt đời, nhưng sau khi gặp gỡ Bắc Ly, cuộc đời hắn xảy ra thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên phấn khích hơn, có hy vọng hơn.
Nhưng lần này, trong lòng hắn tràn ngập không cam lòng.
Hắn thừa nhận mình là phế vật. Nhưng cho dù có phế vật đến mấy thì hắn cũng không muốn đặt cược tương lai của mình bằng mạng sống của người khác. Ít nhất bây giờ hắn vẫn còn là một người thanh niên chân thành, tràn đầy nhiệt huyết.
Bắc Ly hé miệng, lại không biết phải nói thế nào.
Cô có thể cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Lục Vô lúc này.
Cô cũng biết Lục Vô chưa từng thay đổi. Hắn chỉ muốn sống một cách vui vẻ, chỉ cần có hồn tệ, có tiền, cuộc sống thoải mái thôi là được rồi.
Cho dù đã nắm giữ thần khí, nhưng hắn cũng chưa bao giờ có dã tâm muốn thống nhất thế giới, thống nhất tam giới.
Lần này thấy người khác gánh vác số mệnh của mình để chiến đấu với trời, đi đánh bạc một tia hy vọng sống sót, còn mình lại như một kẻ đứng xem vậy, sau khi mọi thứ kết thúc thì lại có thể quay về với cuộc sống yên ổn như xưa.
Sự thờ ơ này khiến hắn phải chịu đựng giày vò rất lớn.
Cảm giác giằng xé và thống khổ trong lòng Lục Vô khiến Bắc Ly rất đau lòng.
"Vô, anh muốn giúp họ à?" Bắc Ly nhìn hắn.
"Muốn!" Lục Vô không hề do dự nói.
"Nếu như thất bại..."
"Không cần nếu gì cả. Chuyện của tôi, tôi tự chịu!" Lục Vô kiên định.
Hắn biết mình rất yếu, song hắn lại sẵn lòng trả giá.
Bắc Ly gật đầu thật mạnh, khẽ động ý niệm. Hồn tệ còn lại trong thần khí bắt đầu bốc cháy, từng đoàn hồn lực tinh khiết nhanh chóng ồ ạt tràn vào cơ thể Lục Vô.
Lúc này, Lục Vô cảm thấy trán mình nóng lên, hình vẽ hoa sen màu hồng nhạt lại xuất hiện.
Nhờ vào hồn lực dồi dào, Lục Vô phát hiện thân thể mình xảy ra thay đổi, hình thái ấu thể của Toan Nghê nhạt dần, hắn lại biến thành hình người.
"Vô, tôi muốn đánh thức thần ấn của anh tạm thời. Hãy thả lỏng tinh thần để lực lượng đang ngủ say trong thần ấn dẫn dắt anh!"
Lục Vô khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, thân hình lơ lửng nhờ vào hồn lực nâng lên.
Bấy giờ, thần ấn trên trán Lục Vô bắt đầu phát ra quầng sáng rực rỡ.
Bộ váy voan mỏng bán trong suốt chậm rãi bao trùm khắp người hắn, thân hình cũng dần thay đổi dưới quầng sáng của thần ấn.
Đường nét trên thân thể cũng theo đó mà trở nên mềm mại, thướt tha.
Chiếc chuông được buộc trên cổ chân mảnh khảnh bằng dây đỏ khẽ kêu "leng keng" trong gió.
Lúc này, cô mở đôi mắt ra.
Đôi mắt trong veo động lòng người như nước hồ ấy chứa ý cười dịu dàng, khí chất tao nhã thanh u thoát tục, mắt như sao trời, linh hoạt thanh thoát, như tiên nữ tuyệt trần.
Đôi mắt trong veo mang theo linh hoạt kỳ ảo trông như bầu trời sâu thẳm, dường như chứa đựng cả một màn đêm đầy sao. Màu đen tao nhã hiện lên muôn vàn tia sáng, mắt ngọc mày ngài, sóng sánh như làn nước. Ánh mắt như nước dưới trăng rằm linh động qua mỗi lần ngó nhìn, toát ra vẻ thanh tú hoạt bát.
Cô nhẹ nhàng vươn tay ra, thân hình chậm rãi bay xuống bên cạnh Bắc Ly.
"Cô nhóc, đã lâu không gặp!"
Đôi mắt Bắc Ly ầng ậng nước nhìn cô gái trước mặt mình, sau đó chợt nhào vào lòng cô ấy.
"Oa! Muội nhớ tỷ lắm, thật sự rất nhớ tỷ!"
"Cuối cùng muội vẫn đánh thức ta. Ta có thể tồn tại trong bao lâu đây?" Cô gái mỉm cười, vẻ đẹp bày ra trong khoảnh khắc này khiến nhật nguyệt phai mờ.