Nhất là sau khi Hải Vương bày ra thực lực tuyệt đối.
Nếu so sánh với gã ta thì thiếu niên mắt vàng dù sao cũng còn nhỏ, cần họ phụ tá nên hứa hẹn sẽ cho họ chức vị lãnh chúa. Nhưng bây giờ Hải Vương nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối thì chưa chắc sẽ làm thế.
"Lựa chọn đi. Ta cho các ngươi cơ hội!" Hải Vương quay lại cười nói với bảy người.
"Nếu chúng ta không muốn thì sao?" Hắc Thúy nghiêm túc hỏi.
"Chết!"
"Vậy thì ta thần phục!"
Lời nói của Hắc Thúy khiến mấy người đều ngây ra.
Họ biết tính cách của Hắc Thúy, vừa rồi cho dù bị thiếu niên tóc vàng đe dọa thì vẫn giữ vững, cuối cùng bất đắc dĩ nên mới đồng ý. Nhưng không ngờ lúc này hắn ta lại đồng ý một cách dễ dàng như thế.
"Một sự lựa chọn sáng suốt!" Hải Vương cười giơ ngón cái với Hắc Thúy.
"Ta cũng thần phục. Chẳng qua ta muốn biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thiên Côn cất lời hỏi.
"Đoạt lấy Bắc Kỳ!" Nhắc tới Bắc Kỳ, ánh mắt Hải Vương trở nên lạnh lẽo.
Từ khi xích mích với Bắc Kỳ, gã ta phát hiện làm việc gì cũng bất lợi, trái cây thì bị ăn cắp, báu vật thì bị cướp mất, thế lực Bắc Kỳ còn thường xuyên quấy rối thuộc hạ của mình ở hải vực, ngay cả quân Hải Vương mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào cũng bị hủy diệt. Trong mắt gã ta, mối thù này không đội trời chung! Cho dù trước khi chết, Mục Chi Quang đã từng hy vọng gã ta dừng tay lại.
Nhưng gã ta đã từng thề rằng dẫu phải rơi vào vực sâu vô tận, cũng sẽ không bao giờ quên mối thù này. Gã ta cũng đang làm đúng với lời thề đó.
Hội nghị tám nước lần này chính là một cơ hội khác giúp gã ta vực dậy.
Hiện giờ gã ta có lực lượng của Chúa Tể Chết Chóc, hơn nữa còn có quân đoàn Chết Chóc khiến người ta sợ hãi. Chỉ cần nắm giữ lực lượng của bảy nước sau khi thống nhất thì sao mình lại không thể báo thù được? Cho dù gã Liệt Sơn kia lại ra tay thì gã ta cũng không hề sợ hãi.
"Bắc Kỳ ư? Bắc Kỳ là thế lực trên đất liền, tại sao chúng ta phải đoạt lấy Bắc Kỳ chứ? Hoàn toàn không giúp ích gì cho sự phát triển của chúng ta sau khi liên hợp lại cả!" Thiên Côn khó hiểu.
"Ta là quốc chủ, ý chí của ta chính là ý chí của quốc gia mới! Ta không cần ngươi hiểu, chỉ cần ngươi chấp hành theo!" Hải Vương nhìn chằm chằm vào Thiên Côn nói, uy thế bao trùm phía trước.
Hải Vương bá đạo như vậy khiến mấy người đều thầm kêu khổ, cảm thấy gã này còn khó hầu hạ hơn cả thiếu niên mắt vàng kia nữa.
Họ đã tưởng tượng ra cảnh mình sẽ ra sao sau khi Hải Vương giành được quyền khống chế bảy nước rồi, chắc chỉ còn nước trở thành tay sai mà thôi.
"Bây giờ hãy thề trung thành với ta, từ nay về sau tôn ta làm vua, lập quốc hiệu Mutter!"
Lời này vừa vang lên, bảy người đều thay đổi sắc mặt.
Cho dù có đổi tên thành Minh Hải thì họ cũng không có ý kiến gì, dẫu sao đó cũng là tên quốc gia tổ tiên của họ. Cái tên này chứa đựng rất nhiều vinh quang thời thượng cổ, họ cũng không cảm thấy bị bôi nhọ. Song nếu sửa thành Mutter thì quả thực chẳng khác nào bị thôn tính cả!
"Hãy thề trung thành với ta!" Hải Vương bước lên trước, vòng sáng trong tay tự động bay ra, xoay tròn trên đầu bảy người.
Đây là món quà mà gã ta dâng tặng cho Mục Chi Quang.
Khôi phục quốc gia Mutter Sea chính là giấc mơ mà người đã khuất kia theo đuổi suốt cuộc đời.
Người ấy đã chết vì gã ta, vậy thì gã ta sẽ sáng lập xứ sở Mutter mới để tưởng nhớ sự tồn tại của người ấy.
Dù cho Hải Vương chưa bao giờ để ý tới cái tên Mutter, nhưng ngày hôm đó, gã ta đã nhớ kĩ hai chữ "Đại ca".
"Vua Mutter!" Quốc chủ Sa Thủy Quốc tính cách yếu đuối là người đầu tiên không chịu nổi, quỳ xuống ngay tức khắc.
"Còn các ngươi nữa!" Hải Vương lia mắt nhìn sáu người còn lại.
"Vua Mutter!" Những người còn lại thấy vậy, cho dù không muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp. Tất cả đều quỳ xuống thề trung thành với Hải Vương.
"Ha ha ha! Tốt lắm!"
Hải Vương cười càn rỡ. Quân đoàn Chết Chóc sau lưng gã ta múa may quay cuồng khiến bảy quốc chủ đều bị ám ảnh.
Họ đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. ...
Lúc này, những người chơi trên diễn đàn còn đang oán giận.
Cậu Bé Dưa Hấu: Mấy người đều bị bệnh chó dại hết rồi hả? Tui vất vả lắm mới tìm được một con quái vật tử vong, thế mà bốn cái thuyền của mấy người nhào tới cướp mất, có tố chất chút được không hả?
Tuyết Lê Mạnh Nhất: Gần đây giá trị của bộ tộc Chết Chóc tăng vùn vụt, khắp bờ biển Lưu Ly toàn là đại gia mua thi thể, nghe phê lòi.
Shin Cậu Bé Bút Chì: Dáng vẻ khát vọng thi thể của tụi bay khiến tao nhớ tới thằng u ác tính nào đó. (Cười ha ha)
Một Con Chó Săn trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Mày không phải là u ác tính hả? (Cắn răng!)
Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Một Con Chó Săn: Nếu chú đã thò đầu tới tận đây thì anh cũng đành phải sờ đầu chú vậy. (Cười ha ha)