Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Phòng Thủ Biển Cả

Chương 420: Phòng Thủ Biển Cả Chương 420: Phòng Thủ Biển Cả

Dẫu sao lợi ích của họ đã kết nối với Hải Vương rồi, nếu Hải Vương có kết bạn với thế lực lớn mạnh như vậy thì cũng là chuyện tốt với họ.

Số lượng người chơi đến đây lần này không ít, nhưng điển lễ dựng nước cũng được tổ chức với quy mô rất lớn, bên trong đã sớm đặt đầy các loại món ngon trên biển, đủ loại rượu, dư sức chứa những người chơi.

Thấy bữa tiệc thịnh soạn như thế, đôi mắt của những người chơi đều sáng ngời. Không ngờ đến đây tặng quà còn có thể ăn chực một bữa ngon lành nữa chứ.

"Quý khách, các ngài có thể ở đây hưởng dụng món ngon tùy ý. Ta sẽ đi báo cho quốc chủ biết các ngươi đã đến." Lúc này, Sa Thủy cười nói.

Lưu Sách vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ lại thì cứ mặc hắn ta đi. Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gặp nhau, chỉ mong Hải Vương đừng cáu kỉnh là được rồi. Chung quy lần này họ đến đây với tấm lòng chân thành nhất cơ mà.

Hoàn toàn không muốn gây chuyện tí nào nhé.

Sau khi Sa Thủy rời đi, Lưu Sách kêu to trong kênh giọng nói.

"Giải tán, thoải mái đi, chờ Hải Vương đi ra rồi chúng ta lại chúc mừng ổng!"

Nghe vậy, những người chơi lập tức tản ra khắp nơi, bắt đầu vung đũa ăn ngấu nghiến những món ngon của thế giới khác.

Nếu so sánh với thức ăn trong hiện thực thì thức ăn ở đây được nấu bằng những loại nguyên liệu khác biệt khiến họ cảm thấy rất mới lạ, đều ăn hăng say, vẻ mặt hưởng thụ. ...

Khu vực trung tâm hòn đảo.

Trong cung điện vốn thuộc về quốc vương Thiên Côn.

Hải Vương đang ngồi trên ngai vàng, nghe mấy vị quốc chủ bên dưới báo cáo về tài nguyên và lãnh địa mà mình sở hữu.

Từ đó đánh giá ước lượng thực lực của thế lực sau khi tổng hợp để quy hoạch hướng phát triển trong tương lai.

Với tư cách là bá chủ hải vực Vọng Hư ngày xưa, đương nhiên gã ta rất am hiểu chuyện này.

Lúc này, Sa Thủy nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hải Vương, cung kính nói.

"Quốc chủ, đã sắp tới giờ rồi, có thể cử hành điển lễ dựng nước."

Sau đó Sa Thủy lại nói tiếp: "Vừa rồi có một đội tàu chiến quy mô khổng lồ đã đến, nói là bạn cũ của ngài. Nhưng họ vẫn chưa nói cho thuộc hạ biết rốt cuộc họ là thế lực phương nào!"

Nghe vậy, Hải Vương cau mày.

Mặc dù trong khoảng thời gian thống trị hải vực Vọng Hư, gã ta có rất nhiều thế lực đồng minh, song chưa bao giờ có cái gọi là bạn bè, cho nên điều này khiến gã ta rất khó hiểu.

"Có khi nào là tới đây khiêu khích không?"

Nghe vậy, sắc mặt Sa Thủy thay đổi: "Quốc chủ, chắc chắn thế lực này đến đây không phải để khiêu khích. Họ còn mang theo rất nhiều quà mừng, tuy rằng thuộc hạ không xem xét rốt cuộc họ đã mang tới những thứ gì, nhưng hầu như mỗi người đều xách theo quà mừng, rõ ràng là có chuẩn bị đầy đủ. Chẳng có thế lực khiêu khích nào mà lại làm thế cả."

Nghe vậy, Hải Vương giãn mày ra, sau đó gật đầu, đứng dậy, đi đến nơi tổ chức yến tiệc.

Nếu nghĩ không ra thì đích thân đến gặp là biết thôi.

Đối với bạn bè, gã ta rất hoan nghênh. Nhưng nếu là kẻ địch thì đương nhiên gã ta cũng sẽ không khách sáo.

Đây là sân nhà của gã ta. Gã ta không tin sẽ có thế lực nào dám ngang ngược như thế.

Thấy Hải Vương bước xuống ngai vàng, bảy vị quốc chủ bên dưới vội nhường đường, sau khi Hải Vương đi qua thì lập tức chạy theo sau gã ta.

Theo Hải Vương bước tới nơi tổ chức yến tiệc, ban nhạc hải dương đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu diễn tấu. Một tấm thảm màu đỏ lập tức xuất hiện dưới chân Hải Vương, sau đó dần dần trải dài theo từng bước chân của gã ta.

Đồng thời, từng quả pháo nguyên tố nước nổ tung trên trời, hạt mưa màu lam trong veo rơi lả tả tô điểm thêm cho hình tượng tôn quý của Hải Vương.

Thấy cảnh này, vẻ mặt những người chơi đều rất phấn khích.

"Trông thật ngầu, trùm sò nó phải thế!"

"Không hổ là Boss được yêu thích nhất, tuyệt cú mèo!"

"Tuyệt quá, cuối cùng thì Hải Vương cố gắng nỗ lực cũng đã trưởng thành thêm một bước rồi. Thật đáng chúc mừng!"...

Lúc này, những người chơi nhìn kiểu gì cũng thấy hôm nay trông Hải Vương vô cùng vừa mắt, tràn đầy sức hấp dẫn.

Thậm chí trong lòng họ nảy sinh cảm giác thỏa mãn khi thấy rau hẹ mọc khỏe mạnh và đều lộ ra nụ cười vui mừng của người nông dân.

"Quốc chủ, thế lực mà ta nói chính là họ!" Sa Thủy dẫn dắt Hải Vương bước tới trước ngai vàng đã chuẩn bị dành riêng cho gã ta, sau đó bỗng chỉ tay về phía đám người chơi Lưu Sách.

Nghe vậy, Hải Vương nhìn theo hướng mà Sa Thủy chỉ, nhưng sắc mặt gã ta lập tức trở nên tái mét.

Sao gã ta lại không biết đám sinh vật này được chứ! Nếu không có chúng thì bây giờ mình vẫn là bá chủ hải vực Vọng Hư, cần gì phải vất vả thành lập một thế lực khác nữa!

Mình cố gắng làm tất cả mọi thứ không phải là vì báo thù chúng sao?

Hải Vương dần siết chặt nắm đấm, không nhịn được muốn bùng nổ, đồng thời còn rất muốn đánh cho Sa Thủy nhừ tử, thế mà lại dẫn đám tai họa này vào đây. Đáng lẽ phải tiêu diệt chúng trên bờ biển mới đúng!

Bình Luận (0)
Comment