Nhưng mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu.
Tất cả câu đố đều liên kết chặt chẽ với nhau, độ khó càng ngày càng tăng lên.
Từ mật mã học tới con số Maya, thậm chí là tôn giáo học, thần bí học, ngay cả lĩnh vực nghệ thuật cũng lướt qua. Manh mối trả lời nằm ở từ Internet tới đường phố của các thành thị ở nhiều quốc gia trên thế giới, phạm vi bao trùm rộng đến mức khiến người ta điên đầu.
Trong quá trình giải câu đố, có mấy lần cô đã muốn bỏ cuộc, thậm chí suýt nữa nổi điên. Nhưng vì tính cách không chịu khuất phục nên cô vẫn kiên trì tới cùng.
Cửa thứ 258 này chính là câu đố cuối cùng. Chỉ cần phá giải được nó thì cô sẽ nhận được kho báu đằng sau câu đố.
Phụ đề màu đen nhạt dần, câu đố cuối cùng hiện lên:
[Chào bạn, người thông minh đi tới cửa ải cuối cùng này. Đây là câu hỏi thí nghiệm cuối cùng, hiện giờ tôi sẽ cho bạn một đường link, hãy đội mũ thực tế ảo vào rồi mở nó lên. Ở đó sẽ có thử thách cuối cùng đang chờ bạn. Nếu bạn có thể vượt qua thì kho báu sẽ thuộc về bạn!]
Doãn Hiểu Kỳ nở nụ cười quyến rũ.
"Kho báu! Kho báu!"
Sau đó cô mặc quần áo thực tế ảo, đội mũ thực tế ảo vào rồi bấm vào đường link trong cửa ải cuối cùng.
Tầm mắt của cô xuyên qua quầng sáng màu lam tối, bị tia sáng trắng xóa bao phủ.
Lúc này Doãn Hiểu Kỳ bỗng cảm thấy đầu đau đớn, cô lập tức phát hiện mình đã không thể điều khiển cơ thể được nữa.
Sự thay đổi bất thình lình này khiến Doãn Hiểu Kỳ cảm thấy rất bất an. Cô lập tức thử rời khỏi nơi này.
Nhưng điều khiến cô sợ hãi là bất kể dùng cách logout nào thì giao diện ảo cũng không hiện lên.
Cô cố gắng mở to mắt, thử điều khiển thân thể làm ra những động tác, lại cảm thấy mình đã hoàn toàn đánh mất cảm ứng của những bộ phận trên cơ thể, cứ như đã bị tê liệt hoàn toàn rồi vậy.
Trong không gian tĩnh lặng này, cuối cùng Doãn Hiểu Kỳ cũng cảm thấy sợ hãi.
Mình chỉ bấm vào một cái link thôi mà, sao lại mất cả quyền điều khiển cơ thể, thậm chí ngay cả hệ thống logout khẩn cấp cũng không có tác dụng?
Mọi thứ đều quá kỳ dị.
Doãn Hiểu Kỳ bắt mình phải tỉnh táo lại, tự an ủi rằng đây chỉ là một quá trình giải câu đố mà thôi, bất kể là thất bại hay thành công thì cô đều sẽ được thả ra.
Trong lúc đang sợ hãi, trước mắt cô bỗng hiện lên một hình ảnh.
Đó là một hình ảnh trong ô vuông như màn hình trong camera theo dõi, hơn nữa hình ảnh này không thể di chuyển, hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô.
Trong hình ảnh là một chiếc máy tính cồng kềnh, còn có rất nhiều bản vẽ đặt bừa bộn trên bàn. Chiếc ghế dựa bên cạnh bàn lại càng tàn tạ đến mức khó mà chịu nổi, bông vải lồi ra từ lớp da bọc trên lưng ghế như thể sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.
Hình ảnh này cứ dừng ở đó mãi khiến Doãn Hiểu Kỳ càng bất an hơn.
Mọi thứ trước mắt đều vô cùng kỳ dị. Cô không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cứ thế mãi, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng hình ảnh cũng thay đổi.
Một ông lão mặc áo blouse trắng, tóc bạc phơ, đeo kính mắt thật dày bỗng xuất hiện trong hình ảnh.
Ông ta vươn vai một cách lười nhác, sau đó cầm bản vẽ lên xem kĩ, tiếp đó dời mắt về phía máy tính, ấn bàn phím trong chốc lát. Màn hình lập tức thay đổi, từng tổ ký hiệu như ký tự rác xuất hiện trên màn hình máy tính.
Ông lão kia nhìn lướt qua nó, sắc mặt bỗng thay đổi, lập tức dời mắt sang chỗ Doãn Hiểu Kỳ. Ánh mắt ông ta như thể xuyên thấu qua hình ảnh đối diện với cô.
"Không ngờ cô lại có thể đi ra ngoài!"
Hình như ông ta đang nói chuyện với mình thì phải?
Doãn Hiểu Kỳ nghĩ vậy, song cô đã đánh mất quyền điều khiển thân thể nên dù rất khó hiểu, cô cũng không thể trả lời câu hỏi của ông ta.
Nhưng trong lúc Doãn Hiểu Kỳ suy nghĩ thì màn hình máy tính lại hiện lên một tổ ký tự kỳ quặc. Cô chưa bao giờ thấy loại ký tự vặn vẹo này nên không biết rốt cuộc nó đang biểu đạt điều gì.
Ông lão nhìn lướt qua những ký tự đó, thở dài một hơi: "Cô là người đầu tiên thoát ly ra ngoài. Thật không ngờ cô có thể phá giải tất cả các câu đố. Chúc mừng cô, cô đã thành công rồi!"
Doãn Hiểu Kỳ rất thông minh. Cô lập tức ý thức được rằng hình như suy nghĩ của mình có thể biến thành những ký tự kỳ quặc hiện lên trên màn hình máy tính cũ kỹ kia.
Tiếp đó, cô chợt động ý niệm, trên máy tính lại hiện lên một chuỗi ký tự.
Cô hỏi cơ bản là đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Ông lão tóc trắng thấy chuỗi ký tự này thì cau mày, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó dường như suy nghĩ cẩn thận điều gì đó, ông ta lấy một thứ như remote ra từ trong túi áo rồi bấm một cái nút trên đó.
Hình ảnh chậm rãi thay đổi, sau đó dừng lại ở một chỗ trong ánh mắt kinh ngạc của Doãn Hiểu Kỳ.