Doãn Hiểu Kỳ cả kinh. Đương nhiên là do con người thiết lập ra loại game này rồi.
"Còn nữa, tại sao thế giới của cô lại có mưa?" Ông lão tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là hơi nước bốc lên đến độ cao nhất định thì sẽ gặp điều kiện lạnh, biến thành giọt nước nhỏ, những giọt nước nhỏ hội tụ thành mây, những đám mây nhỏ hợp lại với nhau thành đám mây lớn, đến khi giọt nước nặng hơn không khí, do sức hút của Trái đất thì sẽ rơi xuống biến thành mưa." Doãn Hiểu Kỳ đáp lại ngay tức khắc.
"Ồ?" Nếp nhăn trên mặt ông lão giãn ra.
"Thế thì tại sao nước sẽ bốc hơi? Tại sao lại ngưng tụ thành giọt nước nhỏ? Tại sao không khí lại không thể nâng đỡ giọt nước? Tại sao lại có sức hút của Trái đất? Cô có thể nói cho tôi biết đáp án không?"
Chưa chờ cho Doãn Hiểu Kỳ đáp lời thì ông lão đã nói tiếp: "Tất cả những điều đó đều giống với quy tắc trong trò chơi. Tương ứng với nó, quy tắc trong thế giới ảo mà cô đang sống cũng bị thiết lập từ trước. Song thế giới chân thật lại không thể được định nghĩa, gần giống với "hỗn độn" trong nhận thức của cô."
"Còn thế giới của cô hoàn toàn giống hệt với một trò chơi được đặt ra những quy định cứng nhắc, tất cả mọi thứ đều có giới hạn!"
"Vậy nếu vượt qua giới hạn thì sao?" Doãn Hiểu Kỳ sợ hãi.
Ông lão tóc trắng lại đẩy gọng kính: "Trong thế giới ảo cô đang sống, tốc độ nhanh nhất chính là vận tốc ánh sáng. Nếu vượt qua vận tốc ánh sáng thì không gian sẽ bị bóp méo, nguyên lý của nó giống như một chiếc máy tính sẽ bị đứng máy nếu vận hành quá công suất."
Nghe vậy, Doãn Hiểu Kỳ im lặng, bởi vì cô phát hiện mình không thể phản bác lời nói của ông lão.
Nhưng trong lòng cô vẫn kiên quyết cho rằng thế giới cô đang sống là thật. Bởi vì tất cả mọi thứ đều tồn tại chân thật.
"Cô cảm thấy một chiếc máy tính cồng kềnh không thể mô phỏng thế giới chân thật là vì bản thân cô đang đi vào điểm mù nhận thức. Suy cho cùng thì thế giới ảo mà cô đang sống là có quy tắc, còn thế giới thật của tôi thì không! Cho dù chỉ là một chiếc máy tính nhỏ bằng móng tay thì cũng có thể mô phỏng sự vận hành của cả vũ trụ trong thế giới ảo của cô một cách dễ dàng."
Bỗng nhiên, Doãn Hiểu Kỳ không muốn tranh cãi với ông ta nữa.
"Ông có thể đưa tôi trở về được không? Cho dù thế giới kia có là giả đi chăng nữa!"
Ông lão cười: "Tư duy của cô đã thoát khỏi thế giới mô phỏng đó rồi, cô không thể trở về được đâu. Với tư cách là người phá giải câu đố, chúc mừng cô đã đến giới thế giới chân thật!"
"Sống với hình thái này ư? Khốn khiếp! Thà rằng ông giết tôi đi còn hơn!" Cảm xúc của Doãn Hiểu Kỳ lại dao động mãnh liệt, khiến màn hình vi tính xuất hiện một chuỗi ký tự dài loằng ngoằng.
"Đây mới là cô thật sự. Trở về bản ngã không tốt hơn sao?"
"Tốt cái đầu ông thì có!"
Ông lão tóc trắng cũng không giận mà vẫn cười tủm tỉm nhìn màn hình, sau đó lại lấy remote ra bấm một cái.
Thế là hình ảnh trước mắt Doãn Hiểu Kỳ lại thay đổi, hiện lên từng hàng chụp thủy tinh, bên trong cũng đều là những bộ não sống động.
"Cô không cô đơn! Nhưng họ không tồn tại trong thế giới của cô. Tôi đã sáng tạo ra từng thế giới mô phỏng dành cho riêng họ!"
"Tại sao ông lại làm thế?"
"Không vì gì cả, chỉ muốn chứng thực một số điều mà thôi!"
"Ông đừng đắc ý! Có lẽ thế giới của ông cũng là giả, mà ông cũng chỉ là một bộ não đang bị ngâm trong chất dinh dưỡng mà thôi!"
Thấy chuỗi ký tự này hiện lên trên máy tính, ông lão tóc trắng rõ ràng sửng sốt trong giây lát, sau đó lại cười ngay lập tức: "Tôi cũng nghi là rất có thể. Nhưng mà thế giới của tôi không có quy tắc, cho nên tôi tin rằng tôi là chân thật!"
"Ông có bằng chứng không? Tại sao không có giới hạn chính là chân thật chứ? Có khi ông cũng chỉ là một bộ não sắp mục nát rồi cũng nên! Chúng ta chẳng khác nhau chút nào cả, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó!"
"Cô cần gì phải tức giận thế? Phải biết rằng cảm xúc hiện giờ của cô cũng đều do chiếc máy tính cồng kềnh này mô phỏng cho cô chứ không phải do chính cô tạo ra!"
"Tiên sư nhà ông! Ông trâu bò thế thì thử làm tôi không thể sinh ra cảm xúc đi!"
"Trừ phi hoàn toàn phân giải cô, không thì tôi không thể xóa bỏ những thứ đã cài đặt từ khi sáng tạo ra cô!"
Giọng nói của ông lão vẫn bình thản, nhưng lại để lộ quan điểm không rõ ràng khiến lòng kiên định của Doãn Hiểu Kỳ bị dao động.
Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cô. Cô chợt nhớ tới một câu nói trong chủ nghĩa duy tâm Descartes: "Tôi tư duy nên tôi tồn tại!"
Cho dù tất cả mọi thứ đều giả dối, nhưng tư duy là thật, vậy thì tôi tồn tại chân thật.
Quan niệm trong đầu Doãn Hiểu Kỳ lập tức hiện lên màn hình máy tính. Thấy đoạn tin tức này, ông lão lập tức lâm vào trầm tư.