Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 462 - Chương 462: Đàm Phán Với Tà Vương

Chương 462: Đàm Phán Với Tà Vương Chương 462: Đàm Phán Với Tà Vương

Thời gian trôi qua, một giờ sau, Quỷ Vương Phân Thủy bị lôi ra khỏi Bóng Tối Khôn Cùng.

Lúc này, đôi mắt Quỷ Vương Phân Thủy đã dại ra, vẻ mặt phong sương, tràn đầy nỗi sợ hãi bóng tối.

Nhìn comment trong phòng livestream, Hồ Hạch hỏi một câu mà những người chơi đều muốn biết.

"Nào, nói xem, ông có cảm giác gì?"

Quỷ Vương Phân Thủy hoảng sợ quỳ xuống: "Đừng... Ta không muốn trở lại đó nữa đâu!"

"Xem ra là thời gian quá ngắn nên chưa khiến ông có thể ngộ được điều gì cả!" Hồ Hạch trả lại cho Quỷ Vương Phân Thủy nguyên xi câu nói này, sau đó vung tay với đám tù nhân.

Quỷ Vương Phân Thủy lại bị ném vào Bóng Tối Khôn Cùng.

Nhìn những người chơi bàn bạc, Hồ Hạch không nhịn được nhếch mép cười. Cốt truyện đảo ngược lại, Quỷ Vương Phân Thủy bây giờ chính là mình của lúc trước.

Chẳng qua, so với mình thì hắn ta ở trong đó không có wifi, chắc sẽ không dễ chịu gì đâu!...

Sau khi cảm thấy đã đủ giờ, Hồ Hạch đang định bảo đám tù nhân vớt Quỷ Vương Phân Thủy ra.

Lần này anh ta không có ý định chơi tiếp. Anh ta dự tính giết chết hắn ta, sau đó luyện hóa thi thể của hắn ta thành thi linh.

Nhưng đúng lúc này, một luồng khí thế truyền tới từ phía trên, đám tù nhân xung quanh Hồ Hạch phản xạ cứng còng người, bày ra tư thế chiến đấu.

"Thật là khó tin. Rốt cuộc ngươi đã làm bằng cách nào? Ta ngày càng tò mò về ngươi rồi đấy, kẻ phá ấn!"

Câu nói vừa dứt, một người bước tới từ nơi xa. Mỗi khi đặt một bước chân xuống thì thân hình hắn ta sẽ lướt tới một khoảng cách như ảo ảnh vậy, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở nơi cách Hồ Hạch không xa.

"Ta rất coi trọng ngươi. Ngươi có muốn làm việc cho ta không?" Uyên Hư cười rất vui vẻ, thậm chí hoàn toàn không nhắc tới thuộc hạ Quỷ Vương Phân Thủy đã nguyện trung thành với mình.

"Uyên Hư, tôi sẽ trả Quỷ Vương Phân Thủy lại cho ông. Thả bọn tôi ra đi!" Lúc này, Hồ Hạch cũng rất căng thẳng.

Tuy rằng anh ta không sợ chết, nhưng hai mươi ba tù nhân lại không có khả năng hồi sinh như anh ta. Bọn họ lúc này như những đứa trẻ mới biết về thế giới này, tràn đầy quyến luyến với anh ta, anh ta không nỡ bỏ mặc họ ở đây.

"Ta không tiếp thụ bất cứ đàm phán nào cả. Ta chỉ cần ngươi trả lời có bằng lòng nguyện trung thành hay không thôi!"

Hồ Hạch nhìn đám tù nhân xung quanh, chợt nảy ra ý hay: "OK! Tôi đồng ý!"

Hồ Hạch đường nhiên là không thật lòng muốn trung thành với Uyên Hư, mà chỉ giả vờ để khiến hắn ta an lòng, sau đó tìm cơ hội dẫn theo đám tù nhân chạy trốn.

Nghe vậy, Uyên Hư vẫn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hồ Hạch, sương mù màu tím xoay chuyển trong đôi mắt.

"Không! Ngươi đang lừa ta!" Dứt lời, Uyên Hư vung tay áo lên, cơn lốc màu tím hình thành trong tay hắn ta.

Đám tù nhân bên cạnh Hồ Hạch thấy vậy thì lập tức bước lên, hợp sức đẩy về phía trước, hình thành một bức tường phòng ngự.

Tuy rằng họ đã bị mất phần lớn ý thức, song trong thâm tâm vẫn nảy sinh nỗi lo sợ khi đối mặt với Uyên Hư, cho nên họ không ra tay mà chỉ mở phòng ngự ra theo phản xạ.

"Nếu đã vậy thì chỉ còn con đường sưu hồn mới có thể biết bí mật của ngươi!" Nói rồi, cơn lốc màu tím trong tay Uyên Hư chợt phóng to.

Cuồng phong gào thét xung quanh, lực hút khổng lồ bắt đầu xoắn lại. Những vật thể như thanh gỗ, đá vụn... Bị hút vào trong cơn lốc màu tím rồi biến mất không còn dấu vết.

Bức tường năng lượng trước mặt Hồ Hạch cũng bắt đầu nổi lên gợn sóng, từng luồng sương mù năng lượng bị rút ra, ồ ạt tràn vào trong cơn lốc màu tím.

Uyên Hư đẩy cơn lốc ra đằng trước, bức tường năng lượng bắt đầu lắc lư mãnh liệt như thể sẽ vỡ toang ra bất cứ lúc nào.

Nhìn hai mươi ba tên tù nhân đang ra sức chặn lại trước mặt mình, vẻ mặt Uyên Hư vẫn rất hờ hững.

Tuy rằng thực lực của đám tù nhân rất mạnh, song suy cho cùng thì bây giờ họ vẫn chưa hồi phục chiến lực của thời kỳ đỉnh cao, nếu so sánh với hắn ta thì khoảng cách lớn đến mức không thể bù đắp lại.

Cho dù đã hợp sức với nhau, nhưng đám tù nhân vẫn ngăn cản rất khó khăn.

Trong tình huống linh khí bị hút ra liên tục, ngay sau đó đã có người không thể chống chọi được nữa, bên ngoài cơ thể biến thành màu xám tro biểu thị linh khí cạn kiệt.

Nhưng không ai trong số họ chọn lùi lại hay chạy trốn, bởi vì đằng sau họ là Hồ Hạch!

"Mấy người chạy đi! Đừng quan tâm tới tôi! Tôi không chết đâu mà lo!" Trái tim Hồ Hạch run rẩy, không nhịn được hét lên.

Tuy rằng tình hữu nghị này rất ngắn ngủi, song lòng chân thành của họ khiến Hồ Hạch cảm động. Anh ta không đành lòng thấy họ đánh bạc cả mạng sống vì mình như thế.

"Phụt!" Đám tù nhân đồng thời ho ra máu. Máu tươi phun ra biến thành giọt máu tung bay, bị cuốn vào trong cơn lốc màu tím.

Thân hình của họ run rẩy dưới áp lực đến từ lực lượng cường đại của Uyên Hư.

Bình Luận (0)
Comment