Song kẻ địch thì vĩnh viễn là kẻ địch. Nếu đã chủ động xâm phạm thì Uyên Hư sẽ không hề đồng tình. Đôi mắt hắn ta lóe lên sát ý.
Giờ khắc này, thân hình hắn ta lao về phía quân đoàn người chơi như một viên sao chổi.
"Lão tặc Uyên Hư, nếu mày đã vô tình đến thế thì hãy dùng mạng chó của mày để dâng cho hai mươi ba dũng sĩ của tao đi!"
"Giết!"
Cuồng phong gào thét thổi tới, tất cả người chơi đều ngẩng đầu nhìn về phía Uyên Hư đang giáng xuống từ trên trời, giơ vũ khí lên thật cao, chiến ý dâng trào cuồn cuộn sục sôi như đám mây đang hội tụ trên trời.
"Ahhhh!" Tất cả người chơi đều hét lên, chờ Uyên Hư lao tới.
Giây phút này, họ không có sợ hãi, chỉ hy vọng có thể dùng lực lượng của mình để lại dấu vết trên người Uyên Hư.
Ngay tại lúc Uyên Hư sắp va chạm với quân đoàn người chơi thì một bóng đen chợt hiện lên, ngăn cản sự tiến công của Uyên Hư, đẩy hắn ta về chỗ cũ.
Sau khi mây đen tan đi, Tà Vương đứng yên trong không trung.
"Từ bây giờ trở đi, đối thủ của ngươi là ta!" Tà Vương hờ hững nhìn Uyên Hư.
Thấy Tà Vương xuất hiện, sắc mặt Uyên Hư trở nên tái mét.
"Ông đã nói là sẽ không đến đây mà!" Lý Tinh ngẩng đầu lên nói.
Nghe vậy, Tà Vương quay đầu lại cười dữ tợn.
"Ha ha ha, các ngươi là binh lính của Tà Vương ta đây, từ bây giờ trở đi, ta chính thức công nhận các ngươi! Cho nên trận chiến này, ta sẽ đối đầu với Uyên Hư!"
Dứt lời, Tà Vương quay đầu lại gầm lên giận dữ, chợt biến thành một pho tượng khổng lồ lao về phía Uyên Hư.
"Gào!"
Uyên Hư bị cản lại, người chơi lại thay đổi phương hướng, xông về phía kẻ địch đang vọt tới từ khắp nơi. ...
Tuy rằng Uyên Hư rất mạnh, song dù sao cũng đã bị thương trong trận chiến trước đó nên chỉ có thể bị động đối phó khi bị Tà Vương dồn ép cận chiến, hoàn toàn không còn dư sức để trợ giúp quân đội Uyên Hư của hắn ta ở bên dưới.
Lúc này, ở bên dưới, những người chơi đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, vẫn thẳng tiến không lùi.
Đêm nay, chúng ta là những người anh em kề vai chiến đấu.
Đêm nay, chúng ta là những tử sĩ thấy chết không sờn.
Đêm nay, chúng ta là những dũng sĩ chiến đấu đẫm máu.
Trận chiến đêm nay, không vì chiến thắng, mà chỉ vì trút cơn tức cứ nghẹn ngào trong ngực.
Bốn bề thọ địch, tiếng trống trận vang vọng, tiếng kẻ địch hò hét đâm vào màng nhĩ của những người chơi.
Họ quay lại, giơ vũ khí thêm lần nữa, cùng nhau ngẩng đầu lên trời hét lên, đồng thời tiến lên trước một bước.
"Rầm!" Mặt đất chấn động.
"Giết!"
Theo tiếng hò hét, những người chơi lại phát động xung kích một cách dũng mãnh.
Máu của kẻ địch chính là món quà tuyệt vời nhất để hiến dâng cho các chiến binh đã khuất.
Giờ đây, họ đã quên mất mình chỉ là một người chơi, hoàn toàn nhập tâm vào trong trận chiến này.
Mùi máu tươi quanh quẩn trong mũi, cái gọi là sự tàn khốc trên chiến trường chỉ dành cho kẻ địch. Trong lòng những người chơi chỉ có ý chí chiến đấu đang bừng cháy mãnh liệt.
Chứng kiến các thuộc hạ liên tục chết đi, Uyên Hư rất muốn lao xuống trợ giúp, song bị Tà Vương kiềm chế nên hắn ta chỉ có thể ngăn cản Tà Vương chứ hoàn toàn không thể chi viện cho quân đội của mình.
Tà Vương mỉm cười quay đầu nhìn những người chơi đang chiến đấu hăng hái đẫm máu.
"Chết trận là quang vinh ư? Đúng là một chủng tộc đáng sợ!"
"Tà Vương, ngươi sẽ hối hận vì trở thành kẻ địch của ta!" Uyên Hư hét lên.
Tà Vương không nói gì, thân hình lại lóe lên rồi đến gần hắn ta, bàn tay khổng lồ đập xuống, từng con rồng hình thành xung quanh cánh tay, sau đó rít gào đớp về phía Uyên Hư.
Thấy Tà Vương vẫn bám dính bên cạnh mình, lệ khí trong lòng Uyên Hư bùng lên.
Trên thực tế, lý do khiến hắn ta không muốn tiếp tục chiến đấu với Tà Vương là vì hắn ta biết Tà Vương bất tử. Cho dù mình có thắng thì cũng vô ích thôi. Giúp quân đội giảm thiểu tổn thất mới là điều quan trọng nhất.
Dù sao thì hắn ta không thể mất quân đội được. Đây là cơ sở để hắn ta có thể nắm quyền lực sau khi chiếm lĩnh cả khu vực này. ...
"Chúng là lũ điên! Một lũ điên rồ!" Sau khi bị đẩy lùi, một vị Quỷ Vương không nhịn được gào lên khàn cả giọng.
Hắn ta chưa bao giờ gặp phải đối thủ như thế. Hắn ta thật sự sợ hãi.
Rõ ràng họ mới là phe chiếm ưu thế khổng lồ, song trong mắt Quỷ Vương lại có ảo giác người chơi mới là kẻ tiến công, còn họ thì phải bị động phòng ngự.
Lúc này, quân đoàn người chơi đã chết hơn nửa, song họ vẫn không dừng bước mà kiên định tiến lên trước từng chút một, vung chiến nhận sắc bén gặt hái sinh mệnh của kẻ địch.
Những người chơi không sợ, nhưng họ sợ.
Những người đã gục ngã trên chiến trường đều là các chiến binh được họ bồi dưỡng tỉ mỉ, là vũ lực quan trọng để đối ngoại của họ. Nhìn tộc nhân chết như ngả rạ, trái tim họ không khỏi run rẩy.