Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Chiến Trường Đẫm Máu

Chương 469: Chiến Trường Đẫm Máu Chương 469: Chiến Trường Đẫm Máu

Nếu có thể thì họ thật sự muốn lùi lại.

Họ không muốn nổi điên chung với lũ điên này nữa.

Nhưng hiện giờ những người chơi đang tiến công một cách điên cuồng, ngay cả quyền lợi đào ngũ của họ cũng bị cướp mất.

Trong giết chóc vô tận, hết người chơi này tới người chơi khác ngã xuống, nhưng ngay sau đó sẽ có người khác tiến lên thay thế, gánh vác chiến ý của đồng đội, tiếp tục vung đao về phía kẻ địch.

Họ thật sự khiến kẻ địch phơi thây khắp nơi, máu chảy ngàn dặm.

Thời gian trôi qua, đồng đội càng ngày càng ít, song những người chơi lại càng hung ác hơn.

Họ như những con sói đói, khi ánh mắt khát máu của họ lướt qua, binh lính trong quân Uyên Hư đều sẽ phản xạ cúi đầu, không dám đối diện với đôi mắt đó.

Đến cuối trận chiến, trong vòng vây chỉ còn một triệu người chơi.

Dường như trận chiến này đã đi đến những giây phút cuối cùng, nhưng bất kể là Uyên Hư hay đám Quỷ Vương bên dưới đều không cảm thấy phe mình chiến thắng.

Bởi vì trên tâm tính, trên khí thế, họ mới là kẻ thua.

Lúc này, bầu trời đổ mưa, cơn mưa đỏ như máu rơi rả rích khiến bầu không khí trên chiến trường càng thêm bi hùng.

"Ha ha ha, chúng sợ kìa! Không ngờ chúng lại sợ hãi!"

Thấy quân Uyên Hư bao vây xung quanh một triệu người chơi mà không dám tiến lên, Tà Vương không nhịn được cười phá lên.

Lúc này, hắn ta chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng đầm đìa. Những người chơi đã dùng trận chiến này để chứng minh tất cả, giành được sự tôn trọng của hắn ta.

Tuy rằng thế lực tự nhận là bộ tộc người chơi này sắp bị tiêu diệt, song trong lòng Tà Vương vẫn nhớ kĩ họ.

Bởi vì họ đã đốt cháy nhiệt huyết của hắn ta.

Cảm giác này rất kỳ diệu. Hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được trong bao nhiêu năm tháng qua.

Rất sôi sục, rất phấn khởi, rất sung sướng!

"Giết!"

Đối mặt với quân đội Uyên Hư không dám tiến lên, những người chơi đồng thanh thét gào, chỉ chiến nhận ra phía trước, giơ lưỡi kiếm về phía kẻ địch.

Phát động xung kích.

Cứ như thể kẻ bị bao vây không phải họ mà là binh lính quân Uyên Hư. Cho dù bại trận, nhưng khí thế của những người chơi đã hoàn toàn áp đảo những tên lính già dặn đã trải qua bao nhiêu trận chiến.

Chỉ biết chết trận trên sa trường, cần gì được da ngựa bọc thây.

Mây đen kéo tới, mưa máu liên miên.

Khi người chơi cuối cùng ngã xuống, cả quân Uyên Hư mới thả lỏng tinh thần, đều ngã ngồi xuống đất, há mồm thở hổn hển.

Cho dù những người chơi đã chết, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng họ vẫn chưa biến mất.

Đây là chiến thắng, song không ai hoan hô, cũng không ai ca tụng. Chỉ còn cảm giác tạm bợ sau khi được sống sót.

Đưa mắt nhìn xung quanh, thi hài la liệt khắp nơi, máu tươi hình thành một huyết trì ngay giữa chiến trường khiến họ lại run lên.

Họ đang sợ hãi, họ đang kinh hoàng. Toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả dũng khí để đứng dậy cũng không có.

Đám Quỷ Vương cũng ngây người tại chỗ, tâm trạng cũng giống như những binh lính đang kinh hãi, chẳng qua là kìm nén nỗi sợ hãi dưới đáy lòng mà không thể hiện ra thôi.

Giây phút này, họ bỗng cảm thấy may mắn.

Chúng đã chết rồi, may mà chúng đã chết rồi!

Quân đoàn người chơi đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng họ, trở thành ám ảnh khó có thể phai mờ!

"Ha ha ha, Uyên Hư, ngươi thua rồi! Ngươi nhìn chúng mà xem!"

Trên bầu trời, Tà Vương cười càn rỡ chỉ vào quân đoàn Uyên Hư, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Lúc này, sắc mặt Uyên Hư tái mét. Nhưng sự thật chính là như thế, binh lính của hắn ta đã sớm mất hết ý chí chiến đấu, cho dù chiến thắng thì cũng chẳng khác nào thua trận cả.

"Đây là quân đội của Tà Vương ta đây!" Tà Vương đứng trong không trung nhìn quân đoàn Uyên Hư bên dưới, tiếng kêu rền vang trời, khiến các chiến binh của quân Uyên Hư lại run lẩy bẩy.

"Các ngươi cho rằng trận chiến này đã kết thúc rồi ư? Đây mới chỉ là mở đầu thôi, hãy chuẩn bị đi. Tiếp đó, các ngươi sẽ phải đối mặt với quân đoàn Tà Vương của ta. Ta sẽ báo thù cho họ. Các ngươi đều phải chết! Nhớ kĩ, đều phải chết!"

"Ha ha ha, thật sung sướng, cả đời ta chưa bao giờ sung sướng như lúc này!"

Binh lính quân Uyên Hư ở bên dưới đều ngẩng đầu nhìn Tà Vương đang cười điên cuồng trong không trung, ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi.

Còn chưa kết thúc ư? Vẫn còn những chiến binh như thế sao?

Giờ khắc này, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng họ. Dường như họ lại thấy quân đội dũng mãnh được tạo nên bởi vô số người lại xuất hiện trước mặt mình.

Giơ trường kiếm lên trước mặt họ!...

Lời châm biếm và tuyên thệ của Tà Vương khiến chiến binh của quân Uyên Hư đều sợ hãi.

Trước kia họ luôn tràn đầy lòng tin, cảm thấy phe mình nhất định sẽ chiếm lĩnh được đại vực Thương Hư.

Nhưng giờ phút này, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có nhiều chiến binh dũng mãnh hơn thế nữa thì họ còn có thể chiến thắng được không?

Họ đã chiến thắng trong trận chiến này, song cũng bại trận. Bởi vì xét về tâm tính thì họ chính là kẻ thua, cho dù họ đã chiếm được ưu thế khổng lồ trong chiến đấu.

Bình Luận (0)
Comment