Chẳng qua Lưu Sách cũng biết mình nên sắm vai nhân vật gì nên trong lúc đối thoại, gã đều tỏ vẻ rất tự phụ, hơn nữa thiết tưởng tác chiến tràn đầy sơ hở.
Gã nói như vậy không chỉ khiến sứ giả nghe, mà chủ yếu là biểu diễn cho Nguyệt Diệu xem.
Thấy biểu hiện của Lưu Sách, Nguyệt Diệu đang âm thầm quan sát cũng rất hài lòng.
Tuy rằng Lưu Sách rất tự phụ, không có chút đầu óc nào, rõ ràng chỉ là một tên mãng phu, song đây cũng là điều mà hắn ta cần. Bởi vì loại người này rất dễ khống chế.
Lúc này, Cổ Ngữ bước vào cung điện, ôm quyền với Lưu Sách: "Tộc trưởng, đã phân phối vật tư xong xuôi, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!"
Nghe vậy, Lưu Sách lại biểu hiện tính cách mãng phu của mình. Gã đập mạnh lên bàn: "Được! Nếu sứ giả cũng ở đây thì chúng ta lại biểu thị thành ý của mình. Lần này chúng ta đi đánh Cửu Đầu Xà! Mấy ngày trước hắn ta dám khiêu khích ta, lần này ta phải trả thù mới được!"
"Khoan đã, lãnh chúa Minh Phủ, ngươi gây thù hằn khắp nơi như thế thì không ổn đâu. Bây giờ chúng ta còn chưa thu phục Bàn Thạch..."
Sứ giả còn chưa nói xong thì Lưu Sách đã khoát tay ngăn lại.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ chiếm lĩnh Bắc Vực Bàn Thạch. Chẳng qua sứ giả có điều không biết, mấy ngày trước tên Cửu Đầu Xà kia lại dám dẫn quân khiêu khích ta, nếu không phải ta đã hứa với ngươi là vật tư chưa đến sẽ không ra quân thì ta nhất định sẽ liều mạng với chúng nó! Nhưng bây giờ vật tư đã có rồi, tên Cửu Đầu Xà tất nhiên không phải là đối thủ của bộ tộc chúng ta!"
Nói rồi, Lưu Sách gọi Cổ Ngữ: "Tập hợp quân đội ngay bây giờ, chúng ta xuất binh đến khu Vũ Hóa, chém đầu con rắn ngu ngốc kia!"
Nghe thấy phát ngôn quá khích của Lưu Sách, Nguyệt Diệu đang trốn trong đám hộ vệ không khỏi xấu hổ, thật sự cạn lời với tính cách lỗ mãng của gã.
Bây giờ Nguyệt Diệu lại càng tin tưởng lời kể của chín vị sứ giả sau khi về Cửu Diệu.
Song Nguyệt Diệu cũng cảm thấy trận chiến này đến đúng lúc, có thể cho hắn ta cơ hội để thăm dò đến cùng.
Tập hợp hai giờ, lần này quân đoàn người chơi xông về phía khu Vũ Hóa. Dưới sự dẫn dắt của sứ giả, đội hộ vệ cũng đi theo bọn họ.
Lúc đến khu Vũ Hóa, quân đoàn ma hóa xà của Cửu Đầu Xà đã đứng nghiêm chỉnh chờ họ từ lâu.
"Con rắn trọc đầu, hôm trước mi dám dẫn quân khiêu khích ta, bây giờ ta phải cho mi trả giá đắt!" Lưu Sách đẩy đám đông ra bước đến đằng trước quân đội, rống giận nhìn Cửu Đầu Xà ở nơi xa.
Nghe Lưu Sách gọi mình là rắn trọc đầu, mạch máu gồ lên trên trán Cửu Đầu Xà. Đây không phải là giả vờ mà thật sự bị chọc giận.
"Ngươi đã muốn chết thì ta thỏa mãn ngươi!" Tiếp đó, Cửu Đầu Xà gầm lên, bầy ma hóa xà đều ngóc đầu thè lưỡi rắn về phía quân đoàn người chơi.
"Xông lên!"
Lần này không còn nói nhảm nữa, đại chiến lập tức bùng nổ.
Quân đoàn thiên tai lại bắt đầu phô bày diễn xuất.
Tuy rằng những người chơi đều cất hết trang bị của mình đi, nhưng một phần trong số họ vẫn còn mặc trang bị mà đội hộ vệ Cửu Diệu đưa đến nên đương nhiên không thể vẫn diễn xuất vô dụng như lúc trước.
Trước đó họ đã bàn bạc với Cửu Đầu Xà Vương về điểm này rồi.
Chẳng qua Cửu Đầu Xà hoàn toàn không để ý. Theo lời hắn ta thì khả năng sinh sản của quân đoàn ma xà vô cùng mạnh, tổn thất một ít hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nhưng những người chơi cũng không làm quá đáng. Tổng thể vẫn là người chơi tử vong hơn nửa.
Hơn nữa những người chơi diễn bằng mạng sống nên đương nhiên là vô cùng chân thật.
Trong lúc chém giết, tình huống tổng thể của cuộc chiến vẫn là người chơi chiếm ưu thế. Lưu Sách cũng lộ vẻ tự phụ.
Nguyệt Diệu đương nhiên là nhìn thấy tất cả, không nhịn được gật đầu.
Sau khi đã tận mắt chứng kiến, hắn ta cũng không thể không tin lãnh chúa Minh Phủ thật đúng là vừa tự phụ lại vừa ngu dốt.
Hơn nữa thấy những người chơi chiếm ưu thế trong trận chiến, Nguyệt Diệu cũng rất vui vẻ. Chung quy mọi thứ đều đang trở thành lót đường để hắn ta trở thành phủ quân trong tương lai.
Thấy ưu thế của những người chơi càng ngày càng lớn, Lưu Sách lập tức lùi về bên cạnh sứ giả.
"Sứ giả thấy thế nào? Sau khi có tài nguyên, biểu hiện của bộ tộc chúng tôi không tồi chứ?"
Sứ giả Nguyệt Diệu xấu hổ, đang định phát biểu ý kiến thì lại nghe thấy tiếng thét truyền tới từ phía Tây Bắc.
"Rắn trọc đầu, Bàn Thạch ta đến giúp ngươi cùng nhau tiêu diệt bộ tộc người chơi đây!"
Theo tiếng thét của y vang lên, một đội quân thụ yêu xuất hiện ở nơi xa, dày đặc tới mức trải dài mấy dặm.
Nghe thấy tiếng hét của Quỷ Vương Bàn Thạch, Cửu Đầu Xà lập tức nhe răng.
Đê ma ma, ai cho phép tụi bay đặt biệt danh cho ta đấy hả? Còn đặt cái tên chói tai như thế nữa chứ!
Thấy Quỷ Vương Bàn Thạch xuất hiện, Nguyệt Diệu chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lưu Sách.