Song Lưu Sách lại không hề sợ hãi chút nào, giơ trường kiếm chỉ về phía quân đoàn thụ yêu: "Đến đúng lúc lắm! Các chiến sĩ, hãy tiêu diệt chúng luôn đi!"
Nghe vậy, trong lòng Nguyệt Diệu không khỏi kêu rên.
Ngươi là lợn hả? Rõ ràng là không thể đánh tiếp được nữa, lùi lại đi chứ còn đánh đấm gì nữa, đồ con lợn ạ!...
Nhìn quân đoàn thụ yêu đánh bọc từ bên cạnh, Nguyệt Diệu không khỏi sốt ruột.
Nhất là khi thấy Lưu Sách tràn đầy tự tin, hắn ta đã không biết phải nói gì bây giờ.
Thằng này chắc chắn là mãng phu, mãng tới mức không có chỉ số thông minh.
Hơn nữa khiến hắn ta giật mình là các tướng lĩnh trong quân đoàn người chơi lại thật sự nghe lời gã, phân tán một nhóm lực lượng xông về phía quân đoàn thụ yêu, hoàn toàn không có chút ý thức tự chủ tác chiến gì cả.
Trong tình huống này, chỉ trong tích tắc, ưu thế vốn có của những người chơi biến thành hoàn cảnh xấu.
Hai bên đều bị tập kích khiến những người chơi phải chịu áp lực tăng vọt.
Thế là những người chơi lại bắt đầu biểu diễn, đủ loại cách chết xuất hiện.
Lúc này những người chơi chết là điều đương nhiên, dù sao cũng gặp hoàn cảnh xấu mà, có cách nào khác nữa đâu.
Dù sao cũng diễn bằng cả tính mạng nên Nguyệt Diệu hoàn toàn không phát hiện bất cứ sơ hở nào cả, chẳng qua ra sức nháy mắt cho sứ giả, hy vọng gã có thể khuyên nhủ Lưu Sách.
Trong mắt Nguyệt Diệu, đám binh lính này đều là thuộc hạ tương lai của mình. Cứ thế mà chết thì lãng phí quá, đau lòng tới mức xanh cả mặt.
Thấy Nguyệt Diệu nháy mắt, sứ giả ngầm hiểu trong lòng, lập tức kéo Lưu Sách hình như cũng đang muốn xông lên chém giết.
"Hầy... Lãnh chúa đừng xúc động, không thể hành động theo cảm tình được. Bây giờ có Bàn Thạch chi viện cho Cửu Đầu Xà, chúng ta tạm thời rút quân trước để chờ thời cơ khác vậy..."
Nghe thế, Lưu Sách không khỏi tức giận: "Rút quân ư? Ngươi nhìn xem tộc nhân của ta đã thương vong bao nhiêu người rồi? Sao có thể rút quân vào ngay lúc này được chứ! Nhất định phải giết, giết sạch chúng nó!"
Nghe vậy, bất kể là Nguyệt Diệu hay sứ giả đều cảm thấy nhọc lòng.
"Lãnh chúa, ngươi cứ nghe ta đi. Tình thế hiện giờ rất là bất lợi với chúng ta, thật sự không thể đánh tiếp được nữa đâu. Nếu lại đánh tiếp thì chúng ta sẽ thua trận mất. Phải bàn bạc kĩ hơn mới được!"
"Không được! Trận này là không tiêu diệt hai thằng cha Bàn Thạch và rắn đầu trọc thì ta sẽ rất khó chịu!"
Khóe miệng Nguyệt Diệu co rút, thậm chí rất muốn bóp chết Lưu Sách.
Rõ ràng thằng này chỉ muốn được sướng trong lòng nên ngay cả bộ tộc cũng không cần nữa.
Nguyệt Diệu bỗng cảm thấy bộ tộc người chơi thật đáng thương, gặp phải một tên lãnh chúa như thế, may mà có Đại Đế âm phủ phù hộ nên tới giờ mới chưa bị diệt tộc.
"Lãnh chúa, thân là đồng minh, sao ta có thể lừa ngươi được chứ! Ngươi thật sự nên rút quân ngay bây giờ. Thế này đi, chờ chúng ta lại đưa mấy chuyến vật tư đến để võ trang cho tất cả tộc nhân của ngươi rồi lại tái chiến, ngươi thấy thế nào?"
"Lần trước ta nghe ngươi nên đã nhịn ba ngày rồi. Bây giờ ngươi lại bảo ta chờ tiếp, sao ta có thể chịu được!" Nói rồi Lưu Sách quay sang hét về phía nơi giao chiến: "Giết hết cho ta, chém chết lão tặc Bàn Thạch với con rắn trọc đầu kia cho ta!"
Nhìn Lưu Sách chuẩn bị đích thân ra trận, sứ giả lại vội vã giữ gã lại.
"Lãnh chúa Minh Phủ, coi như ta xin ngươi đấy được không? Ngươi thật sự đừng đi mà..."
Lúc này sứ giả hoàn toàn không biết phải nói gì bây giờ. Bình thường gã ta luôn cảm thấy mình rất biết ăn nói, nhưng khi gặp phải Lưu Sách cứng đầu cứng cổ, gã ta thật sự bó tay luôn rồi.
"Sứ giả, ta rất kính trọng ngươi, bởi vì ngươi đại biểu cho đại vực Cửu Diệu, là chỗ dựa tương lai của Lưu Sách ta đây. Nhưng lần này ngươi không thể ngăn cản ta, trận chiến này ta lại càng không thể lùi lại!" Dứt lời, Lưu Sách lại nói thêm: "Bởi vì ngươi không phải lãnh chúa, chúng ta đứng ở vị trí khác nhau nên đương nhiên cách suy nghĩ cũng sẽ khác biệt. Ta tin rằng nếu mấy vị lãnh chúa của đại vực Cửu Diệu mà ở đây thì chắc chắn cũng sẽ đưa ra quyết định giống ta!"
Nghe thấy câu này, Nguyệt Diệu bỗng dưng muốn khóc.
Không ngờ thằng ngu này so sánh mình với nó, còn phát ngôn một câu đứng ở vị trí khác nhau nên suy nghĩ khác nhau. Nguyệt Diệu thật sự rất muốn tiến lên đánh gã một trận nhừ tử.
Thấy Lưu Sách chuẩn bị lao vào chiến trường, sứ giả quay đầu lại nhìn Nguyệt Diệu đang trốn trong đội hộ vệ với vẻ mặt như đưa đám. Gã ta cảm thấy mình đã bó tay triệt để rồi.
Nguyệt Diệu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó chen ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Lưu Sách: "Lãnh chúa Minh Phủ, ta cảm thấy..."
"Ở đây không có chỗ cho mày chen mồm nhé, cút chỗ khác cho tao!" Lưu Sách chỉ trường kiếm vào mặt hắn ta rồi nói với vẻ mặt hung dữ.