Sứ giả: "..."
Nguyệt Diệu cũng ngây ngẩn cả người. Hắn ta không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa bị kẻ khác quát mắng.
Mạch máu nổi trên lên trán hắn ta, hai tay siết chặt, trong lòng không ngừng tự an ủi rằng thằng này là thuộc hạ tương lai của mình, thuộc hạ tương lai, hết thảy phải coi trọng đại cục.
"Ta..."
"Ta gì mà ta, đã bảo ở đây không có chỗ cho mày chen mồm rồi mà, thứ hộ vệ như mày là cái thá gì!" Lưu Sách lại hét lên.
"Câm mồm! Ngô là lãnh chúa Nguyệt Diệu của đại vực Cửu Diệu đây!" Lúc này, cuối cùng Nguyệt Diệu cũng bùng nổ.
Thân hình hắn ta lập tức kéo cao, áo giáp trên người cũng rạn nứt, để lộ hình dáng vốn có của Nguyệt Diệu.
Thấy vậy, vẻ mặt Lưu Sách trở nên hoảng sợ.
"Ngươi thật sự là đại lãnh chúa Nguyệt Diệu ư?"
"Đúng thế, Lưu Sách, mau ra lệnh cho tộc nhân của ngươi rút lui đi. Không thể tiếp tục đánh trận chiến này được nữa!"
Nghe vậy, Lưu Sách chần chờ.
"Nguyệt Diệu đại nhân, nếu ngươi đã đến đây rồi thì... Hay là ngươi và ta cùng nhau gia nhập vào chiến đấu, giết cho chúng nó tan tành khói mây luôn đi!"
"Ta bảo ngươi rút lui cơ mà, ngươi là lợn..." Nguyệt Diệu vốn định mắng Lưu Sách một trận, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì vẫn dừng miệng. Dù sao thằng này cũng là thuộc hạ tương lai của mình, cho nó tí thể diện đi.
Chứ không thì hắn ta thật sự sợ với tính cách khốn nạn của gã, nếu bị mắng mỏ quá mức, Lưu Sách sẽ liều mạng với hắn ta mất.
Sau khi chứng kiến tính cách mãng phu của Lưu Sách, Nguyệt Diệu cảm thấy chuyện đó rất có thể sẽ xảy ra.
"Lưu Sách, trận chiến này không thể đánh tiếp được nữa. Cứ nghe lời ta đi, ta chính là phủ quân tương lai sẽ tiếp quản Bắc Kỳ. Không phải ngươi đã nguyện trung thành với ta rồi sao? Bây giờ ngay cả lời nói của ta mà cũng không nghe à?"
Thật ra thì không phải Nguyệt Diệu không muốn đích thân ra tay giải quyết Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà.
Nhưng lần này hắn ta cải trang đến đây là vì mục đích khác. Ngoài việc tra xét kỹ càng về các thế lực ở Minh Phủ ra, hắn ta còn có một mục đích rất quan trọng không thể khiến kẻ khác biết.
Chung quy Liệt Sơn vẫn là một tảng đá lớn treo trên đầu hắn ta, nếu Liệt Sơn biết hắn ta đặt chân vào Bắc Kỳ thì nhất định sẽ không tha cho hắn ta đâu.
Cho nên trước khi biết rõ Liệt Sơn có khả năng trở về hay không thì hắn ta không dám mạo hiểm, hơn nữa không dám bại lộ tung tích của mình.
Lần này, nếu không phải tính cách ngang bướng của Lưu Sách khiến sứ giả thật sự bó tay thì hắn ta không dự định hiện thân.
"Nhưng... Nhưng chúng ta có thể thắng mà!" Vẻ mặt Lưu Sách rất là không tình nguyện.
Nguyệt Diệu lại hít sâu một hơi.
"Lưu Sách, nghe ta đi. Có thắng hay không thì chúng ta cũng phải bàn bạc kĩ hơn. Nhưng bây giờ nhất thiết không thể tái chiến!"
"Vậy thì rút quân trước đi. Bây giờ vật tư còn chưa đến đủ, chúng ta cứ làm từ từ. Ngươi đã có quân đoàn người chơi quy mô khổng lồ nhường này, chỉ cần có đầy đủ trang bị thì chẳng lẽ còn sợ không thắng hay sao? Lần này cứ nghe lời ta, rút quân đi!"
"Lão đại Nguyệt Diệu, ngươi là phủ quân tương lai, lần này ta nghe ngươi vậy!" Vẻ mặt Lưu Sách trở nên ỉu xìu.
Thấy cuối cùng Lưu Sách cũng thỏa hiệp, Nguyệt Diệu và sứ giả đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Các chiến sĩ, rút quân!" Lúc này, Lưu Sách cũng ra lệnh rút lui.
Thấy quân đoàn người chơi bắt đầu lùi lại, Nguyệt Diệu lau mồ hôi trên trán, gật đầu, sau đó thân hình lại thu nhỏ như lúc trước.
"Lưu Sách, chuyện ta đến Minh Phủ lần này không thể lan truyền ra ngoài!" Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở.
"Tại sao?"
"Đừng hỏi nhiều, tóm lại đừng truyền ra ngoài!"
"Được rồi, ngươi là lão đại, ngươi định đoạt!" Lưu Sách gãi đầu, lộ ra vẻ mặt chất phác.
Tuy rằng rất nhức đầu vì tính cách mãng phu của gã, song Nguyệt Diệu vẫn rất hài lòng về con người này. Đúng là rất dễ khống chế như lời các sứ giả đã nói.
Tiếp đó, quân đoàn người chơi lại bị "thương vong vô số" trong quá trình rút lui bị quân đoàn thụ yêu và quân đoàn ma xà đuổi giết. ...
Sau khi những người chơi rời đi, Cửu Đầu Xà và Bàn Thạch kề vai sát cánh ngồi uống rượu với nhau.
"Rắn trọc... Cửu Đầu Xà huynh, lần này những người chơi chia bao nhiêu vật tư cho ngươi?" Bàn Thạch vốn định gọi rắn trọc đầu, nhưng lập tức dừng miệng.
Nghe thấy mấy chứ đầu, Cửu Đầu Xà suýt nữa nổi khùng, vẻ mặt bất thiện nhìn Quỷ Vương Bàn Thạch.
"Tốt nhất là người nên quên cái tên đó đi, vậy thì chúng ta vẫn là bạn bè, không thì tình huynh đệ chắc có bền lâu!"
Bàn Thạch vội gật đầu: "Nói nhầm nói nhầm. Ngươi nói ta nghe xem thử ngươi nhận được mấy phần?"
"Một phần rưỡi. Ngươi thì sao?" Cửu Đầu Xà cũng tò mò hỏi lại.
Nghe vậy, Bàn Thạch híp mắt, thực tế trong lòng đã sướng rơn.
"Cũng thế, đều là một phần rưỡi. Hầy, phần lớn đều nằm trong tay người chơi, buồn ghê!"