Cho nên giờ khắc này, Bàn Thạch vô cùng bình tĩnh, không hề do dự biểu thị không thành vấn đề với Nguyệt Diệu.
Tuy rằng rất kinh ngạc với sự quyết đoán của Bàn Thạch, song Nguyệt Diệu vẫn cho rằng đó là vì Bàn Thạch đã khuất phục trước sự đe dọa của mình nên vô cùng đắc ý.
"Được rồi, tạm thời gác lại chuyện thề nguyện bằng linh hồn đi. Ngươi dẫn dắt quân đoàn thụ yêu của ngươi đến khu Vũ Hóa với ta trước để chiếm lĩnh khu vực đó cái đã!" Nguyệt Diệu hài lòng gật đầu, sau đó nói với Bàn Thạch.
"Thưa vâng!" Bàn Thạch cười đáp.
"Nguyệt lão đại, thế này thì sơ sài quá mức rồi! Đáng lý ra chúng ta phải giết cho thống khoái rồi hẵng chiêu hàng mới đúng chứ?" Lưu Sách khó chịu nói.
"Nếu đã đầu hàng rồi thì cần gì phải mất công như thế. Suy cho cùng thì việc Bàn Thạch dẫn dắt quân đoàn thụ yêu nguyện trung thành với ta cũng là chuyện cổ vũ cho sĩ khí của quân ta mà!" Nguyệt Diệu không nhịn được trừng tên lỗ mãng Lưu Sách một cái.
"Được rồi, ngươi là lão đại, ngươi định đoạt!" Lưu Sách bất đắc dĩ thở dài một hơi, có vẻ rất là buồn bực.
Theo Nguyệt Diệu thấy, thái độ của Lưu Sách lúc này cũng rất dễ hiểu. Dù sao cũng đã giao chiến hơn nửa tháng, thấy kẻ địch thì đương nhiên sẽ rất tức giận. Mình đến đây chắc chắn khiến Lưu Sách cảm thấy có thể hả giận được một lần, không ngờ cuối cùng kẻ địch lại đầu hàng, cho nên mới không tình nguyện như thế.
"Lưu Sách, hiện giờ chúng ta đã cùng ngồi trên một con thuyền, thế lực của ta được mở rộng cũng rất có lợi với ngươi!"
Dù sao Lưu Sách cũng là người đầu tiên đi theo mình, Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát, vẫn cất lời an ủi gã.
Sau khi quân đoàn thụ yêu cũng gia nhập, ba quân liên hợp với nhau, đồng thời xuất phát đến khu Vũ Hóa.
Lần này Nguyệt Diệu tràn đầy lòng tin.
Bởi vì với quân lực hiện giờ trong tay hắn ta thì việc chiếm lĩnh khu Vũ Hóa căn bản không phải là việc khó.
Sau mấy giờ bôn ba, cuối cùng quân Nguyệt Diệu cũng đến khu Vũ Hóa.
Lần này Nguyệt Diệu trực tiếp thổi kèn tấn công, quân đoàn lập tức xông về phía quân đoàn ma xà trong khu Vũ Hóa.
"Đại lãnh chúa Nguyệt Diệu, hãy khoan, Cửu Đầu Xà ta đầu hàng, ta nguyện ý trung thành với ngươi!"
Thấy quân đoàn Nguyệt Diệu khí thế hung hãn xông tới, Cửu Đầu Xà còn đang học thuộc lời kịch bỗng hoảng sợ, vội bay lên trời lao về phía Nguyệt Diệu rồi kêu to.
"Tu!" Nghe vậy, Nguyệt Diệu thổi kèn ngưng chiến.
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ta đầu hàng, ta nguyện ý trung thành!" Cửu Đầu Xà lại kêu lên.
Giờ khắc này, Nguyệt Diệu vô cùng mờ mịt. Hắn ta không thể ngờ rằng sau khi đến Bắc Kỳ, mình lại chẳng cần đánh trận nào cả, thế mà hai mối đe dọa lớn nhất lại đầu hàng tập thể. ...
Nguyệt Diệu chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần về việc Quỷ Vương Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà sẽ đầu hàng nên lúc này, hắn ta cứ có cảm giác như vồ hụt, có sức không biết xả ở chỗ nào.
Nhưng nếu Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà đã chịu đầu quân cho mình thì đương nhiên Nguyệt Diệu rất vui vẻ. Dù sao hiện giờ ở Bắc Kỳ, thế lực của hắn ta còn chưa củng cố, tăng thêm lực lượng cũng có lợi cho hắn ta.
Hơn nữa còn có lời thề linh hồn nên hắn ta không tin Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà có thể làm ra trò trống gì.
Vì thế, Nguyệt Diệu vốn đến đây để xuất chinh giờ lại ôm tâm trạng phức tạp trở về Minh Phủ.
Lúc này Cửu Đầu Xà và Quỷ Vương Bàn Thạch cũng đi theo.
Sau khi đến điện Phủ Quân, Nguyệt Diệu xua tay cho thuộc hạ lui xuống, sau đó quay về phía ba người Lưu Sách nói: "Ta tin các ngươi nguyện trung thành với ta. Chẳng qua vẫn phải làm theo quy trình. Bắt đầu tuyên thệ linh hồn đi!"
"Tuyên thệ linh hồn gì cơ?" Lưu Sách có vẻ rất ngơ ngác.
"Ngươi cứ đọc theo hai người họ là được!" Nguyệt Diệu cũng không nghi ngờ vì Lưu Sách không hiểu tuyên thệ linh hồn. Dù sao thì trong mắt hắn ta, Lưu Sách vẫn luôn là một kẻ ngốc.
Lưu Sách nhìn Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà, gật đầu theo phản xạ.
Hai người Bàn Thạch cũng không hề do dự. Dù sao bây giờ họ hoàn toàn không cần sợ thứ này, bắt đầu bình tĩnh đọc thành tiếng.
"Có Lục Đạo Luân Hồi làm chứng, ngô xin thề... (Lược bớt năm trăm chữ)"
Thấy vậy, Lưu Sách cũng đọc theo.
Theo Lưu Sách thấy thì gã là người chơi, lời thề trung thành linh hồn căn bản là không có tác dụng gì đối với gã nên đương nhiên không hề sợ hãi chút nào.
Còn chuyện hai người Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà thề nguyện trung thành bằng linh hồn thì Lưu Sách lại rất lo lắng. Nhưng không phải là không có cách giải quyết, chỉ cần Nguyệt Diệu chết thì mọi thứ không còn là vấn đề nữa.
Bước thứ hai trong kế hoạch của họ chính là muốn lợi dụng Nguyệt Diệu, thậm chí là giết chết hắn ta.
Song nếu chỉ dựa vào thực lực thì họ đương nhiên là không thể chống lại cường giả cảnh giới Quỷ Hoàng, cho nên họ chỉ có thể dùng trí khôn.
Sau khi ba người đều tuyên thệ trung thành bằng linh hồn, Nguyệt Diệu không nhịn được cười phá lên, trong lòng thoải mái vô cùng.