Hắn ta không thể ngờ được rằng mình lại chiếm lĩnh Bắc Kỳ một cách đơn giản đến thế.
Vậy thì việc tiếp theo mà hắn ta phải làm chính là nhận chúc phúc từ Đại Đế, ngồi lên ngai vị phủ quân là được rồi.
"Hiện giờ ở Bắc Kỳ có còn tồn tại thế lực nào khác nữa không?" Nguyệt Diệu suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.
"Lão đại Nguyệt Diệu, hiện giờ còn hai thế lực nữa, một là quân Yêu Đô ở chỗ rừng rậm vách núi Tuyệt Cảnh, một là quân Địa Lang quanh năm sống dưới lòng đất!" Lưu Sách lập tức nói.
"Ngô vương, hai quân đội này không đáng kể chút nào. Chúng ta đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, họ nhất định sẽ quy hàng. Chờ ta đi tìm họ chiêu hàng là được rồi!" Bàn Thạch tiếp lời Lưu Sách nói.
Tuy rằng Bàn Thạch cũng không quan tâm tới Yêu Đô và Địa Lang. Chẳng qua vị đứng sau màn kia muốn bảo vệ họ, nói sau này cũng sẽ là người nhà mình nên đương nhiên y phải bảo đảm sự an toàn của họ.
"Được rồi, vậy ngươi đi nhanh lên. Chờ ta thống nhất Bắc Kỳ rồi sẽ đi cầu khẩn Đại Đế chúc phúc!" Nghe vậy, Nguyệt Diệu cảm thấy rất thoải mái, không nhịn được lại cười phá lên. ...
Ba ngày sau, Bắc Kỳ thống nhất, tất cả thế lực dù lớn hay nhỏ đều quy hàng với Nguyệt Diệu. Nguyệt Diệu cũng chính thức trở thành người nắm giữ Bắc Kỳ. Bây giờ chỉ còn thiếu được Đại Đế tán thành nữa thôi.
Bởi vì sự tồn tại của Liệt Sơn nên Nguyệt Diệu không dám lề mề. Dưới sự chứng kiến của tộc trưởng thuộc các thế lực và đông đảo người chơi, hắn ta lập tức bắt đầu tuyên đọc pháp điển kế vị phủ quân ở khu vực trung tâm Minh Phủ.
Pháp điển kế vị phủ quân cũng không phải là bí mật ở âm phủ, hơn nữa nghi thức của mỗi đại vực đều giống nhau, mục đích là để khiến Đại Đế có thể cảm ứng được người cầu khẩn chúc phúc thông qua việc tuyên đọc pháp điển phủ quân.
Sau khi người cầu khẩn vượt qua khảo sát và chứng thực của Đại Đế thì có thể chính thức trở thành phủ quân, nhận được âm phù của khu vực đó.
Theo tiếng tuyên đọc của Nguyệt Diệu, tất cả mọi người, kể cả người chơi đều cảm nhận được một luồng lực lượng vô hình đang chậm rãi đè ép từ trên cao.
Trên trán Nguyệt Diệu cũng bắt đầu đổ mồ hơi, trong lòng tràn đầy hồi hộp.
Đại Đế đại biểu cho vị thần tối cao của âm phủ.
Tuy rằng họ chưa bao giờ nhúng tay vào sự vận chuyển của thế giới âm phủ, song lại là người lập ra quy tắc vận chuyển đó. Dưới Lục Đạo Luân Hồi, họ mới là kẻ chưởng khống chân chính của thế giới âm phủ này.
Thời gian trôi quan, nội dung trên pháp điển đã được đọc hơn nửa, trong hư không cũng xuất hiện ảo ảnh chuông đồng khổng lồ.
Dù không hề đong đưa, xong từng tiếng chuông lại truyền vào tai của tất cả sinh vật có mặt ở đây một cách rõ ràng.
"Vào đi!" Lúc này, một giọng nói già nua xa xăm vang lên.
Nghe vậy, Nguyệt Diệu lộ vẻ vui sướng, lập tức nhảy lên không trung, chui vào trong quả chuông đồng khổng lồ đó.
Chỉ trong chớp mắt, mây gió nổi lên trong thiên địa, từng tia sáng vàng chói lấp lánh bên ngoài quả chuông đồng.
Khi mọi thứ kết thúc, mọi người mới phát hiện bất kể là chuông đồng hay Nguyệt Diệu đều biến mất trong không trung.
"Đi đâu rồi?" Lưu Sách không nhịn được tò mò hỏi.
"Đi gặp Đại Đế chắc. Ta cũng không rõ lắm. Trước kia từng thấy một lần rồi, chẳng qua Vua Bắc Kỳ đời trước lúc trở về chả nói năng gì cả, chỉ bảo là đi khảo sát với chứng thực thôi." Bàn Thạch lắc đầu nói.
Nghe vậy, Lưu Sách cũng mờ mịt.
Vì thế các thế lực cứ vậy mà ngồi đợi. ...
Lúc này Nguyệt Diệu đang xuyên qua một lối đi rực rỡ, xung quanh đều vặn vẹo biến hình. Thậm chí Nguyệt Diệu còn phát hiện thân thể mình cũng đang vặn vẹo biến hình trong khi xuyên qua.
"Nguyệt Diệu!" Lúc này, giọng nói của Đại Đế vang lên.
"Hỡi Đại Đế trên cao, ta chính là Nguyệt Diệu!" Nguyệt Diệu vội quỳ xuống, đúng lúc này thân hình hắn ta đang bị kéo dài ra nên tuy là quỳ xuống, song thoạt nhìn lại cứ như bị kéo dài thành một tấm chiếu sặc sỡ.
"Ta đã xem xong. Đúng là ngươi đã chiếm được quyền sở hữu của tất cả lãnh địa ở Bắc Kỳ, song ngươi vẫn chưa được các thế lực tán thành!"
"Đại Đế, sao lại thế được chứ? Họ đều đã nguyện trung thành với ta rồi mà!" Nghe vậy, Nguyệt Diệu chợt thót tim, vội ngẩng đều lên kêu.
"Nhưng Bắc Kỳ đã không có phủ quân trong một khoảng thời gian dài. Nếu ngươi đã chiếm được tất cả lãnh địa thì cũng có tư cách trở thành phủ quân. Tiếp theo hãy tiếp nhận thí nghiệm luyện tâm đi!"
Lời nói của Đông Nhạc Đại Đế vừa dứt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Khi Nguyệt Diệu hồi phục tinh thần, hắn ta lại nghe thấy giọng nói của Đông Nhạc Đại Đế: "Nguyệt Diệu, ngươi đã vượt qua thí nghiệm luyện tâm. Trở về đi!"
Nguyệt Diệu rất khó hiểu, bởi vì hắn ta không còn nhớ những gì mình vừa trải qua.
Nhưng nếu đã vượt qua rồi thì trong lòng hắn ta vẫn rất sung sướng. Hắn ta vốn định cất lời nói cảm ơn, lại phát hiện lối đi bắt đầu vặn vẹo dữ dội hơn. Khi tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng, hắn ta lại thấy mình đang đứng trên bầu trời Minh Phủ.