Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 495 - Chương 495: Sứ Mệnh Cuối Cùng

Chương 495: Sứ Mệnh Cuối Cùng Chương 495: Sứ Mệnh Cuối Cùng

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các thế lực, quả chuông đồng khổng lồ kia lại hiện lên. Mỗi lần nó đong đưa thì tiếng chuông xa xăm lại vang vọng khắp mảnh đất Bắc Kỳ. Tất cả mọi người đều cảm thấy dường như linh hồn mình cũng đã run rẩy theo tiếng chuông.

Lúc này, một cột sáng màu vàng hiện lên trong không trung, bao quanh Nguyệt Diệu.

Nguyệt Diệu đứng trong cột sáng màu vàng tiếp thụ gột rửa, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Hắn ta có thể cảm nhận được cảnh giới của mình đang thả lỏng dần dưới sự gột rửa của ánh sáng màu vàng, hồn lực trong cơ thể tràn trề đến lạ thường.

"Bùm!" Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa màu vàng bùng cháy xung quanh Nguyệt Diệu.

Những người chơi đang quan sát giao diện của Nguyệt Diệu thấy vậy thì đều có vẻ rất kinh ngạc.

"Trời đất, ổng đột phá Quỷ Hoàng trung kỳ kìa!"

"Ghê quá, Đại Đế tặng hack, trâu bò ghê! Chẳng lẽ đây chính là Boss lớn nhất trong trò chơi?"

"Xin chúc phúc với! Đê ma ma, cảnh giới Quỷ Hoàng mà vẫn có thể lên level trực tiếp luôn, thế thì chẳng phải chúng ta có thể tăng lên mấy trăm level luôn sao?"

"Hâm mộ! Ghen tỵ! Hận quá!"

"Giết Nguyệt Diệu, giá trị của đồ rơi ra sẽ tăng lên gấp bội, nghe đã thấy phê rồi!"

"Ai nói cho tao biết Đại Đế là cảnh giới gì? Cảnh giới tiếp theo của Quỷ Hoàng hả?"

"Chắc Đại Đế là cảnh giới còn chưa mở khóa. Chờ chúng ta mạnh lên rồi sẽ biết, mọi người đừng sốt ruột!"

"Đúng, chơi chết Nguyệt Diệu cái đã rồi hẵng bàn chuyện tiếp theo. Chúng ta cứ trưởng thành từ từ là được, đừng mơ tưởng viển vông!"...

Trong tiếng bàn luận của người chơi, Nguyệt Diệu vẫn chưa được cường hóa xong. Theo một tiếng nổ khác vang lên, thực lực của hắn ta được tăng lên trực tiếp đến Quỷ Hoàng hậu kỳ.

Thấy cảnh này, Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà vẫn khá là bình tĩnh.

Họ đã trải qua cảnh tượng này một lần rồi, cũng từ trong lời kể của Lục Viêm biết được Đại Đế chúc phúc hoàn toàn không cần biết bản thân ngươi có thực lực như thế nào, chỉ cần chưa đến thần cảnh thì đều tăng lên hai cảnh giới. Lúc trước Lục Viêm cũng đang ở bình cảnh của Quỷ Vương trung kỳ, sau khi nhận được Đại Đế chúc phúc thì trực tiếp trở thành Quỷ Vương đỉnh phong, thực lực gần bằng với bán bộ Quỷ Hoàng.

Cũng chính vì lý do này nên mới có nhiều người điên cuồng vì ngôi vị phủ quân như thế. Suy cho cùng thì nếu chỉ dựa vào tu luyện không thôi, không biết phải bế quan khổ tu bao nhiêu năm tháng mới có thể tăng lên hai cảnh giới lớn. Song chỉ cần trở thành phủ quân thì lại có thể giảm bớt những ngày tháng gian khổ đó.

Có thể nói, dưới chân của mỗi một phủ quân đều chôn giấu vô số hài cốt của những kẻ tranh đoạt, không có bất cứ ngoại lệ.

Sau khi ánh sáng vàng hoàn toàn tan biến, Nguyệt Diệu cảm thấy dường như mình vừa được sinh ra thêm một lần nữa, trong cơ thể có vô số lực lượng đang súc tích, chỉ cần tùy ý tung ra một quyền là có thể khiến trời sập đất nứt.

Lúc này, một miếng âm phù hình tam giác đen bóng chậm rãi hình thành trước mặt Nguyệt Diệu.

Nguyệt Diệu nắm chặt nó trong tay, cảm nhận hơi thở do Đại Đế để lại trên âm phù, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Tiếp đó hắn ta quỳ trong không trung, dập đầu về phía quả chuông đồng khổng lồ đang dần biến mất.

"Cảm tạ Đại Đế chúc phúc!"

Những người chơi ở bên dưới thấy vậy thì đều bắt đầu tán gẫu với nhau trong kênh khu vực, không hề thấy vẻ lo lắng chút nào.

Bởi vì việc Nguyệt Diệu được tăng thực lực cũng là một bước trong kế hoạch của Doãn Hiểu Kỳ.

Tiếp đó là phát động chiến tranh với đại vực Cửu Diệu, ắt không thể thiếu sự tồn tại của Nguyệt Diệu!

Cho nên, chỉ khi nào thực lực của hắn ta càng mạnh thì mới có thể càng dễ thực hiện bước tiếp theo!

Giờ khắc này, Nguyệt Diệu rất vui vẻ, những người chơi còn vui vẻ hơn.

Dường như họ đã chứng kiến cảnh Nguyệt Diệu bị chơi đến tự kỷ, đều lộ ra nụ cười sung sướng trên khuôn mặt. ...

Âm phủ, trong cung điện Lục Đạo Luân Hồi.

Một pho tượng điêu khắc màu đen khổng lồ đang đứng yên trong cung điện. Trong lòng bàn tay phải của pho tượng này còn nâng một quả chuông đồng lớn.

Thoạt nhìn, pho tượng này khi thì rõ ràng, khi lại mơ hồ, còn có từng đường cong đủ mọi màu sắc bao vây xoay tròn xung quanh.

Những đường cong này trông thì xấu xí, song mỗi đường lại đại biểu cho một đạo pháp tắc tối cao tạo ra âm phủ này, bên trong ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô tận. Chúng chỉ quay quanh pho tượng điêu khắc này thôi mà đã gây ra vô số vết rạn nhỏ xíu trong không gian.

"Là nàng ư?"

Không ai lên tiếng, song giọng nói lại vang vọng trong cung điện.

"Ta cảm nhận được hơi thở của nàng, nhưng ta không thể chắc chắn!" Lúc này, lại có một giọng nói vang lên.

"Âm phủ mà không có nàng thì không còn là âm phủ trọn vẹn. Nàng có trở về không?"

"Không biết. Có lẽ có, có lẽ không!"

"Nếu những kẻ đã rời đi trở về từ ngoại vực mà nàng lại không có mặt thì chúng ta phải làm thế nào đây?"

Bình Luận (0)
Comment