Nguyệt Nha Tướng xuất hiện khiến đám người Bàn Thạch cảm thấy nguy cơ. May mà có người chơi từ đằng sau chạy tới, lập tức bao vây Nguyệt Nha Tướng rồi triển khai tấn công.
Hai triệu ba trăm nghìn chiến sĩ quân Nguyệt Diệu phải đối mặt với tất cả thế lực Bắc Kỳ bao vây tiêu diệt. Với số lượng khoảng chừng gấp mười lần, tất cả phản kháng đều giống như vùng vẫy trước khi chết.
Đêm nay, Minh Phủ đã chú định là một đêm không ngủ.
Tàn sát liên tục diễn ra ở các khu vực trong Minh Phủ.
Hồn tệ, EXP, trang bị, vật tư.
Đây là đêm cuồng hoan của những người chơi, cũng là bài ca phúng điếu dành cho quân Nguyệt Diệu.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên dâng lên từ phía Đông Bắc Kỳ, tất cả đều đã đi đến hồi kết.
Nhờ vào thần khí dọn dẹp, khu an toàn ở Minh Phủ đều được hồi phục lại như ban đầu. Trên mặt đất không có lấy một thi thể, cũng không có một vết máu. Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây.
Lúc này trong Minh Phủ, Nguyệt Diệu đã hấp hối nắm trên mặt đất, đôi mắt khép hờ tự giễu nhìn ánh hào quang nơi chân trời.
Giờ khắc này, hắn ta đã hiểu mọi chuyện.
Huynh đệ của hắn ta chưa bao giờ phản bội hắn ta, hơn nữa chưa từng cướp bóc vật tư của hắn ta. Hết thảy đều là một cái bẫy. Mà hắn ta như một quân cờ được đặt trên bàn cờ, chỉ bước đến vị trí mà mình cho là đúng theo ý tưởng của kẻ khác.
Mà bây giờ, chính là giây phút cuối cùng của hắn ta!
"Nguyệt Diệu, sự thất bại của ngươi đã được chú định ngay từ khoảnh khắc ngươi muốn chiếm lấy Bắc Kỳ!" Lưu Sách không nhịn được thở dài nhìn Nguyệt Diệu hấp hối.
Tuy rằng là kẻ địch, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng Nguyệt Diệu, nhưng tiếp xúc lâu ngày, trong mắt Lưu Sách, Nguyệt Diệu rõ ràng là một người sống. Cứ thế giết chết thì gã vẫn cảm thấy không đành lòng.
Nhưng gã biết, Nguyệt Diệu nhất định phải chết!
Nếu hắn ta không chết thì những người chơi sẽ không còn được yên bình như trước nữa!
"Có thể nói cho ta biết rốt cuộc tại sao các ngươi lại làm được điều này không? Rõ ràng các ngươi đã thề nguyện bằng linh hồn rồi mà!" Giây phút sắp chết, Nguyệt Diệu muốn giải tỏa nghi hoặc trong lòng.
Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà nhìn nhau cười.
Lúc này, thông báo toàn server vang lên.
[Thông báo toàn server: Quỷ Vương Bàn Thạch chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]
[Thông báo toàn server: Cửu Đầu Xà Vương chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]
[Thông báo toàn server: Quỷ Tướng Yêu Đô chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]
[Thông báo toàn server: Quỷ Tướng Địa Lang chính thức trở thành NPC Bắc Kỳ]...
Nghe thấy thông báo toàn server, Lưu Sách kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua đám Bàn Thạch: "Sao mấy ông làm được vậy?"
"Hỏi lời thề chỗ Đồng Quải, tuyên thệ nguyện trung thành, sau này thật sự thành người một nhà rồi!" Cửu Đầu Xà khoác tay lên vai Lưu Sách cười nói.
"Ê, sau này mấy người mở chức nghiệp Luyện Đan Sư còn phải nhờ vào ta đấy nhé. Đây cũng là cốt truyện ẩn, bây giờ mấy người đã đạt được yêu cầu nên kích hoạt luôn." Bàn Thạch cũng nhếch mép cười.
Tuy rằng không hiểu họ đang nói gì, song Nguyệt Diệu lại có thể cảm nhận được dường như họ rất vui vẻ.
"Thì ra đây mới là ngươi chân thật, Lưu Sách!" Nguyệt Diệu suy yếu nói, sau đó không nhịn được ho ra máu tươi.
"Xin lỗi lão đại Nguyệt Diệu, tại ngươi xâm phạm Bắc Kỳ trước..."
"Đừng nói nữa. Được làm vua thua làm giặc, pháp tắc ở âm phủ này vốn đã thế rồi... Ta hiểu được!" Tình trạng của Nguyệt Diệu càng ngày càng tệ, thoạt nhìn vẻ mặt đã bắt đầu hoảng hốt.
"Ngươi cũng đã thề trung thành với người khác bằng linh hồn như họ sao?" Vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, Nguyệt Diệu đặt câu hỏi.
Lưu Sách lắc đầu, nở nụ cười tươi roi rói.
"Ta khác họ. Ta là người chơi, cũng là thiên tai. Ta không bị ràng buộc bởi pháp tắc âm phủ!"
Lúc này, một tia sáng mặt trời chiếu lên gương mặt của Lưu Sách, quầng sáng mờ ảo bao phủ hai bên má của gã, khiến Nguyệt Diệu ngơ ngác. ...
NYC, nước Mỹ.
Đêm khuya, kim giờ trên tháp đồng hồ chỉ vào con số mười hai, tiếng chuông vang vọng trong đêm khuya thành phố.
Trên tháp đồng hồ, xung quanh tối om như mực.
Có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng hạt mưa rơi "lộp bộp" trên thủy tinh.
"Tách!"
Amelie vạch nắp bật lửa ra, châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu.
Trong ánh lửa mơ hồ có thể thấy hình xăm bông hoa sặc sỡ như rắn độc trên cánh tay trần của cô.
Đốm lửa lan dần, sương khói dày đặc toát ra từ miệng, bàn tay của cô khẽ run rẩy.
Cảnh tượng này giống hệt như lúc trước. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng ngay lúc này giống hệt năm năm trước, khi cô vừa rời khỏi anh trai.
Hôm đó cũng là một ngày trời mưa, họ chia tay nhau ở trạm xe buýt.
Khoảnh khắc ấy, cô rất muốn gọi tài xế dừng xe, muốn dùng sức gõ lên cửa sổ để khiến anh trai chú ý, muốn nhảy xuống xe chạy về phía anh.
Muốn xé rách tất cả những thứ ngăn cách giữa hai người.
Cô đắm chìm trong ảo tưởng của mình đến mức hô hấp dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, cảm động khóc òa trong tưởng tượng của mình.