Mãi tới 12 giờ rạng sáng, trận cuồng hoan này mới ngừng lại.
Có điều những người chơi vẫn còn chưa đã nghiền, đều bắt đầu đăng bài lên diễn đàn hô hào nhà phát hành tổ chức sự kiện kiểu này nhiều chút, cảm thấy chỉ có 4 giờ thật sự là không đủ sướng tí nào.
Lúc này, nhà phát hành lại đăng một thông báo.
[Thông báo từ nhà phát hành: Báo trước về sự kiện tất cả người chơi được nhận chức nghiệp ẩn ngẫu nhiên trong thời hạn nhất định!]
Thấy tin tức này, những người chơi đều vô cùng phấn khởi. So với đạo cụ trong Thương Thành thì chức nghiệp ẩn và chức nghiệp truyền thừa mới là thứ mà những người chơi tha thiết ước mơ nhất.
Vì thế, những người chơi ôm tâm trạng kích động bấm vào bài viết thông báo.
Nhưng bên trong chỉ có một câu.
That is cú lừa!...
Lại bị nhà phát hành đùa giỡn, những người chơi đều hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Họ bắt đầu đăng bài: "Người chơi của bạn đã bị tức chết, không thể nào chơi game được nữa!"
Rất rõ ràng, Lục Vô sẽ không để ý tới kháng nghị của người chơi.
Vì thế không có chỗ để trút giận, những người chơi lại quyết định đi gây sự.
Lần này họ tụ tập thành các tiểu đội nhỏ, bắt đầu kéo tới đại vực Cửu Diệu.
Dù sao thì hiện giờ Bắc Kỳ toàn là người nhà mình, sao có thể mặt dày ra tay giết quái vật các kiểu. Bởi vậy đại vực Cửu Diệu đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Mà hiện giờ Hải Vương còn đang phát triển, chưa phải là lúc thu gặt.
Chẳng qua lần này khẩu hiệu xuất chinh của những người chơi vô cùng cây ngay không sợ chết đứng, biểu thị muốn báo thù cho lão đại Nguyệt Diệu.
Khẩu hiệu vô liêm sỉ này đã được những người chơi thống nhất, có thể nói là đủ lý lẽ để ra quân.
Hành động quấy rối và cướp đoạt không ngừng của những người chơi cũng khiến huynh đệ Cửu Diệu kinh động. ...
Đại vực Cửu Diệu, Huyền Thiên Các.
Giờ phút này, tám huynh đệ Cửu Diệu đều có vẻ rất im lặng. Thậm chí lão ngũ Kim Diệu và lão cửu Thổ Diệu chỉ lo nốc rượu vào mồm.
"Bốp!"
Bỗng dưng, Kim Diệu ném ly rượu lên bàn thật mạnh.
"Nhị ca đã chết rồi, các ngươi không muốn nói gì sao?"
"Lão bát, lần trước chúng ta đều ra tay có chừng mực. Tuy rằng nhị ca bị trọng thương, song nhất định không đến mức chết mới đúng!" Lão tam Nhật Diệu bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Kim Diệu lập tức nổi giận đá bay cái bàn trước mặt.
"Hiện giờ các thế lực Bắc Kỳ đến đây với danh nghĩa báo thù cho nhị ca, thế mà ngươi còn nói là không chết. Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, không ngờ các ngươi lại thật sự ra tay!"
"Lão bát, các huynh đệ nhất định ra tay có chừng mực, cho nên cái chết của lão nhị có uẩn khúc nào đó!" Lúc này, Tinh Diệu Phủ Quân lên tiếng.
"Có chừng mực ư? Ta đã hỏi Nguyệt sứ giả, hắn nói với ta rằng tất cả thế lực ở Bắc Kỳ đều đã nguyện trung thành bằng linh hồn với Nguyệt Diệu, nhất định không có khả năng phản bội. Vậy thì các ngươi có thể giải thích cho ta biết rốt cuộc tại sao nhị ca lại chết không?"
"Có lẽ là trên đường trở về Bắc Kỳ gặp phải kẻ địch mạnh như Liệt Sơn, lại còn bị thương nặng..."
Lúc này trong lòng Hỏa Diệu cũng vô cùng buồn bực. Tuy rằng gã đã trở mặt với Nguyệt Diệu, nhưng cũng do xúc động nhất thời. Bây giờ biết Nguyệt Diệu đã chết, gã không khỏi cảm thấy hối hận. Dù sao thì đó cũng là huynh đệ ruột thịt cùng nhau lớn lên.
"Vấn đề chủ yếu bây giờ là thế lực Bắc Kỳ liên tục đến gây rối Cửu Diệu của chúng ta. Phải dẹp yên chuyện này trước đã!"
Lời nói của Tinh Diệu khiến mọi người lại lâm vào trầm mặc.
Bởi vì họ không biết phải áp dụng thái độ gì với hành vi xâm chiếm và gây rối theo hình thức tiểu đội của các thế lực Bắc Kỳ.
Suy cho cùng thì thế lực Bắc Kỳ muốn báo thù cho Nguyệt Diệu, mà Nguyệt Diệu lại là huynh đệ của họ. Tám huynh đệ đều tự thẹn trước cái chết của hắn ta, cho nên họ hoàn toàn không có ý định ra quân chiến đấu với thế lực Bắc Kỳ.
Nhưng nếu không giải quyết vấn đề Bắc Kỳ đến xâm phạm thì rõ ràng là không thực tế.
"Đúng rồi, có phải bây giờ Nguyệt Nha của quân Nguyệt Diệu còn đang ở Bắc Kỳ không? Hay là để hắn ta dẫn quân Nguyệt Diệu về trước đi!" Nhật Diệu lên tiếng.
"Ta đã phái sứ giả đến Bắc Kỳ một chuyến, nhưng Nguyệt Nha chỉ đứng ở cửa thành nói với hắn rằng quân Nguyệt Diệu bọn họ thề sống chết không trở về Cửu Diệu, cũng muốn quyết chiến đến cùng với đại vực Cửu Diệu chúng ta!" Kim Diệu trả lời.
Nghe vậy, huynh đệ Cửu Diệu đều cảm thấy nhức đầu.
"Hay là chúng ta lại phái một người đến Bắc Kỳ tiếp tục đảm nhiệm phủ quân, sau đó trấn an các thế lực Bắc Kỳ?" Nhật Diệu đưa ra quan điểm của mình.
"Chờ thêm chút nữa đi. Hiện giờ các thế lực Bắc Kỳ rõ ràng là đang kích động. Dù sao thì vất vả lắm mới hòa bình sau thời kỳ loạn lạc, ai dè lão nhị mới ngồi lên ghế phủ quân chưa được mấy ngày thì đã... Hầy!" Tinh Diệu không nhịn được lắc đầu thở dài.