Sau khi quay ròng rọc, Bạch Trạch mới phát hiện thể tích của con hải thú này chắc chắn không hề nhỏ chút nào. Anh ta lập tức ngồi xổm xuống, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu lâu dài.
Những con hải thú này đều vô cùng khỏe khoắn, không chờ cho chúng hao hết thể lực thì chắc chắn sẽ không thể kéo lên mặt biển, bị kéo chạy trên mặt biển khắp nơi là chuyện rất bình thường.
Bạch Trạch cột chặt cần câu vào cây cột trên boong tàu, xác nhận rằng sẽ không bong ra, sau đó lại tiếp tục quay ròng rọc.
Có điều lần này Bạch Trạch lại ngây ngẩn cả người, thế mà lại không cảm nhận được bất cứ lực cản nào cả.
Hải thú chạy mất rồi à?
Để kiểm tra rõ nguyên nhân, Bạch Trạch tăng tốc độ quay ròng rọc lên, song cảm giác bị kéo lại vẫn không xuất hiện khiến anh ta vô cùng buồn bực, cho rằng hải thú thật sự chạy mất rồi.
Bạch Trạch thở dài, chỉ có thể chuẩn bị thả mồi câu thêm lần nữa.
Có điều kéo lên được một lúc thì anh ta bỗng cảm thấy không đúng lắm, bởi vì trên mặt biển hiện lên một bóng đen khổng lồ.
Ngay tại lúc Bạch Trạch đang kinh ngạc thì bóng đen đó nhảy lên mặt nước, phun ra cột nước khiến Bạch Trạch ướt sũng.
"Hú!"
Bóng dáng quen thuộc, tiếng kêu quen thuộc. Thấy Tiểu Côn, Bạch Trạch ngây ra như phỗng.
"Hú!"
Tiểu Côn lại rơi vào trong nước, quẩy đuôi bơi đến bên cạnh thuyền ma rồi ngẩng đầu há miệng ra, để lộ lưỡi câu đã cắm vào hàm trên.
Thấy dáng vẻ phấn khởi của Tiểu Côn, Bạch Trạch thật sự là cạn lời.
Thân là một sinh vật có tiềm lực cấp thần thú, thế mà lại mắc phải cùng một sai lầm đến hai lần, còn vênh váo tự đắc nữa chứ, rốt cuộc nó lấy dũng khí ở đâu ra?
Bạch Trạch tiến lên mấy bước, thò tay vào miệng Tiểu Côn rút lưỡi câu ra trong tiếng kêu đau của nó, tiếp đó anh ta vuốt ve đầu Tiểu Côn đã đến gần mép thuyền, nói: "Xin lỗi nhé, Tiểu Côn!"
Nghe thấy Bạch Trạch nói chuyện, Tiểu Côn phấn khởi kêu to, đuôi đập lên mặt nước gợi ra từng cơn sóng nhỏ.
Thấy Tiểu Côn làm nũng, Bạch Trạch không khỏi lộ ra nụ cười, song dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt anh ta bỗng đanh lại: "Đúng rồi, mày phải trở về đi, không thì cha mày sẽ lại tới đây tìm mày đấy."
Rất rõ ràng là Tiểu Côn có thể nghe hiểu lời nói của Bạch Trạch, nhất thời không quẩy đuôi nữa mà rũ mí mắt xuống, cất tiếng kêu tội nghiệp.
Bạch Trạch thở dài bất đắc dĩ, lấy mấy miếng thịt khô từ trong không gian ra nhét vào miệng Tiểu Côn.
"Về nhà đi. Duyên phận giữa chúng ta đã hết rồi. Thực lực của tao còn chưa đạt tới mức độ có thể thuần phục mày."
Thấy vẻ mặt tủi thân của Tiểu Côn, cuối cùng Bạch Trạch nhẫn tâm nói bằng giọng lạnh lùng: "Đi đi, tao không phải là chủ nhân của mày!"
Đôi mắt Tiểu Côn lập tức ầng ậng nước, đuôi đập lên mặt nước mấy cái, sau đó nhảy lên chui vào trong biển.
Nhìn bóng đen dần dần thu nhỏ dưới mặt nước, Bạch Trạch rất là bất đắc dĩ. Tuy rằng anh ta cực kỳ thích Tiểu Côn thông minh này, song dù sao cha của nó cũng là Đào Ngột, nếu mang nó đi thì chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái, hơn nữa còn là phiền toái lớn.
Thân là người chơi, anh ta cũng không sợ cái đó. Nhưng mà anh ta sợ mình sẽ gây ra phiền toái cho những người chơi khác hoạt động trong hải vực. Nếu thật sự làm vậy thì Đào Ngột chắc chắn sẽ coi người chơi họ là kẻ địch, về sau không dễ dàng sinh tồn trên hải vực này nữa.
Bạch Trạch chờ một lát, thấy bóng đen đã hoàn toàn biến mất, anh ta mới lấy miếng thịt ra, móc vào cần câu, rắc bột Hải Linh, tiếp đó ném nó vào trong biển.
Lần này chưa đầy năm phút thì lưỡi câu lại rung lên. Bạch Trạch không khỏi vui vẻ, không ngờ lần này lại mắc câu nhanh đến thế. Anh ta lập tức đứng vững, bắt đầu kéo dây câu lên.
Chẳng qua càng kéo thì sắc mặt Bạch Trạch càng tệ. Cảm giác này không đúng lắm, lực cản lại biến mất, cứ như thể sinh vật kia đang chủ động bơi lên mặt nước vậy.
Quả nhiên, sau khi bóng đen nhảy lên mặt nước thì lại vang lên tiếng kêu thân quen.
Nhìn Tiểu Côn phấn khởi quẩy đuôi đến gần, sau đó tựa vào mép thuyền ngẩng đầu lên, Bạch Trạch đã không còn sức đâu mà phàn nàn nữa.
Câu con hải thú thôi mà sao khó vậy!
Thấy cảnh này, người chơi trong phòng livestream cũng ầm ĩ.
Phòng livestream:
Thợ Săn Quái Vật: Có duyên ngàn dặm lại gặp nhau, chúc mừng đại sư liên tục câu được "Con trai của Đào Ngột", vận số này quả là vô địch. (Cười ha ha)
Siêu Cấp Triệu Hồi Sư: Ha ha ha, có vui sướng không? Có bất ngờ không? Lại là tui đó. (Cười ha ha)
Bậc Thầy Pokemon: Đây đều là vận mệnh đó, hay là đại sư nhận đi, người ta đã có thành ý thế cơ mà. Ông mà không nhận, ông có phải là đàn ông không hả? Tên khốn, giám định xong! (Cười ha ha)
Fans Sủng Mị: Con tiểu hải thú này thông minh ghê, đại sư thuần phục nhanh đi, tui muốn thấy ông dẫn nó đi rong ruổi trên biển cả. (Thả tim)