Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 566 - Chương 566: Mãnh Thú Khổng Lồ

Chương 566: Mãnh Thú Khổng Lồ Chương 566: Mãnh Thú Khổng Lồ

Thú Liệp Hành Giả: Tiểu Côn: Muốn câu hải thú hả? Đừng hòng nhé! Anh đã là người của tôi rồi, đừng hòng mơ tưởng tới mấy con đũy khác nhé, anh chỉ có thể câu tôi thôi, biết chưa? (Đồng Quải vả mặt cảnh cáo. jpg)

Shin Cậu Bé Bút Chì: Đào Ngột: Ông đây đang chạy trên đường, 3 phút sau sẽ tới chiến trường, sau đó sẽ livestream đánh thằng con ngu si một trận, mọi người nhớ thưởng tiền nhé. (Cười ha ha)...

Nhìn comment của những người chơi trong phòng livestream, Bạch Trạch không nhịn được trợn trắng mắt.

"Hú!" Lúc này Tiểu Côn phấn khởi há miệng, ý bảo Bạch Trạch nhanh lấy lưỡi câu ra.

Thấy vậy, mạch máu nổi lên trên trán Bạch Trạch. Mày chơi nghiện rồi đúng không?...

Bạch Trạch lại rút lưỡi câu ra khỏi miệng Tiểu Côn, đã không còn lời nào để nói nữa.

Rõ ràng là Tiểu Côn đã bám lấy anh ta rồi. Nó làm thế khiến anh ta không còn cách nào câu hải thú nữa.

Bạch Trạch không biết làm gì cho phải. Anh ta xoa đầu Tiểu Côn, đang định nhắc nhở nó rời đi thì một bóng đen khổng lồ nhanh chóng hiện lên từ đáy nước, tiếp đó một cái đầu khổng lồ dữ tợn ngoi lên mặt biển.

Đào Ngột đã đến!

Bạch Trạch: "..."

Thấy ánh mắt dữ dằn của Đào Ngột, Bạch Trạch bỗng muốn giải thích một chút, lại không biết nên nói gì.

"Con trai, con lại thừa dịp ta ngủ mà chạy lung tung!"

"Con muốn đi theo chủ nhân!" Tiểu Côn vỗ đuôi quay lại đáp.

Tiểu Côn mới chào đời chưa được bao lâu nên tâm trí còn chưa trưởng thành, không hiểu rất nhiều thứ, cũng vì thế mà thiếu thốn năng lực phán đoán cơ bản nhất.

Nhưng nó cảm thấy ở bên cạnh Bạch Trạch rất thoải mái.

Hơn nữa từ khi chào đời tới này, Tiểu Côn còn chưa từng bị "ức hiếp" bao giờ. Dưới sự thuần phục của Bạch Trạch, trong đầu nó đã có suy nghĩ trung thành với anh ta nên mới muốn đi theo Bạch Trạch từ tận đáy lòng.

Nghe vậy, Đào Ngột lập tức mở to mắt, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không tài nào hiểu nổi tại sao bá chủ một vùng hải vực như mình mà lại sinh ra một thằng con như thế.

"Về nhà với ta!" Đào Ngột lại trừng mắt.

"Không!"

Nhìn thằng con trai ngốc nghếch, Đào Ngột bỗng cảm thấy nhọc lòng quá, càng thêm quyết tâm sau này phải đưa Tiểu Côn đến chỗ mẹ nó Hải Mông, mình không có cách nào nuôi được thằng con này.

"Con mà không đi thì ta sẽ nuốt gã!" Nhìn Tiểu Côn bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt nước, Đào Ngột dữ tợn đe dọa.

"GÀO! Vậy thì cha cũng nuốt con luôn đi!" Móng vuốt nhỏ bé của Tiểu Côn bám lấy mép thuyền bướng bỉnh nói.

Đào Ngột rất khó chịu, không thèm nhiều lời nữa mà vung đuôi lên cuốn lấy Tiểu Côn, định trực tiếp mang nó đi.

Song móng vuốt của Tiểu Côn lại bám chặt lấy mép thuyền. Đào Ngột kéo nó đi khiến thuyền ma của Bạch Trạch cũng bị kéo về nơi xa.

Đào Ngột: "..."

"Bỏ tay ra!" Đào Ngột sợ Tiểu Côn cứ kéo như thế thì sẽ bị thương nên lập tức thả lỏng Tiểu Côn ra, quay đầu rống lên.

"Không!"

"Mày thật sự muốn tức chết cha mày hả? Mày là con của ta và Hải Mông cơ mà, có tiền đồ chút được không hả? Còn nhận người khác làm chủ nhân nữa chứ! Không thấy mất mặt à..."

Đào Ngột đã hoàn toàn nổi giận rồi. Tuy rằng biết đây là biểu hiện của việc tâm trí Tiểu Côn còn chưa trưởng thành, song nó vẫn cảm thấy Tiểu Côn thật sự khiến nó mất mặt, hoàn toàn không có dáng vẻ của một sinh vật có tiềm lực bá chủ gì cả.

"Con thích anh ta!" Tiểu Côn cũng cảm nhận được cơn giận của Đào Ngột. Nó tội nghiệp cúi đầu, móng vuốt nhỏ chỉ vào Bạch Trạch đứng trên thuyền.

"Gã không xứng!"

"Thích là thích thôi!" Tiểu Côn tiếp tục nói với vẻ tội nghiệp.

Nghe vậy, Đào Ngột bỗng ngây ngẩn cả người.

Đúng rồi, Tiểu Côn còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu mình cao quý đến mức nào, tất cả đều hành sự theo thiên tính, thích là thích, ghét là ghét, hoàn toàn không có quan niệm về đẳng cấp.

Vẻ mặt Đào Ngột dần trở nên phức tạp. Giờ khắc này nó nhớ lại mình của ngày xưa. Khi đó mình cũng giống như thế thôi.

Nhưng ở hải vực Vọng Hư không có thực lực thì sẽ bị nuốt chửng bất cứ lúc nào này, để sống sót, nó chỉ có thể trở nên hung ác, nhẫn tâm hơn bất cứ sinh vật nào khác trong hải vực, khiến chúng sợ hãi thì mới có thể sinh tồn được.

Để làm được điều này, bản tính của nó dần dần biến mất, từng bước một biến thành bây giờ trong giết chóc và nuốt chửng vô cùng tận.

Trong mắt Đào Ngột, Tiểu Côn cũng nên trưởng thành như con đường của mình. Sau khi trưởng thành, nó nên đi tìm một hải vực mới, bắt đầu lại từ con số 0 trong hải vực xa lạ đó, cắn nuốt rồi tiến hóa từng bước một, cuối cùng chiến thắng bá chủ của hải vực đó để trở thành bá chủ mới. Đây mới là con đường vương giả mà con trai của nó nên đi.

Song giờ phút này, nghe thấy câu nói của Tiểu Côn, Đào Ngột không khỏi ngây ngẩn cả người. Nó bỗng nhớ tới tại sao mình muốn Tiểu Côn lại bước lên con đường giết chóc của mình. Lúc trước mình không có sự lựa chọn nào khác, nếu không trưởng thành thì chỉ còn nước chết. Nhưng bây giờ nó lại có thể cho Tiểu Côn được lựa chọn.

Bình Luận (0)
Comment