Nghe vậy, Hải Vương không nhịn được cười nhạo.
"Nghe nói đảo chủ Lang Gia là cáo già từ lâu, bây giờ thấy quả là thế, không hổ là kẻ bước lên cầm quyền bằng âm mưu quỷ kế. Ngươi thật sự là không cần mặt mũi tí nào cả, không có tiền đồ!"
Sắc mặt của đảo chủ Lang Gia chợt thay đổi. Lão vẫn luôn muốn xóa bỏ quá khứ của mình, hơn nữa theo thực lực dần tăng lên, không ai dám nhắc lại chuyện xưa của lão nữa. Song lần này có thể nói Hải Vương không hề lưu tình lật lại vết nhơ trong lịch sử của lão, thật sự là không nể mặt lão chút nào cả.
"Quá trình thế nào có quan trọng không? Chỉ cần có thể thành công thì hết thảy đều đáng giá!" Đảo chủ Lang Gia đã hiểu được thái độ của Hải Vương, vẻ mặt lão dần trở nên dữ tợn.
"Ta đồng ý với câu này. Chỉ cần thành công, vậy thì quá trình không còn quan trọng nữa!" Hải Vương bỗng nở nụ cười, sau đó thò tay chỉ vào Lang Gia. Vòng sáng chết chóc xoay quanh cơ thể gã ta lập tức bay vọt đến chỗ đảo chủ Lang Gia.
"Xông lên!" Thấy vậy, đảo chủ Lang Gia lập tức giơ bảo khí phòng ngự là mai rùa màu trắng trong tay mình lên nghênh đón.
Đại chiến bùng nổ ngay lập tức. Trận pháp khổng lồ bao trùm đảo Khảm Khôn lóe lên ánh sáng, từng sợi dây xích được tạo ra từ phù văn tự động nảy sinh trong trận pháp, quấn lại xung quanh Hải Vương. ...
Đảo Tân Mạt.
Hắc Thúy đang xem bản đồ hải vực, chuẩn bị cho chiến sự thì bỗng tâm thần rung động. Hắn ta lập tức quay đầu nhìn về phía đảo Khảm Khôn.
Tiếp đó hắn ta vội lấy một viên tinh thể được tạo ra bằng tử khí ra. Thấy dòng chữ hiện lên trên tinh thể, vẻ mặt hắn ta chợt thay đổi, quay sang nhìn đám người Sa Thủy.
"Không ổn, Thiên Côn phản bội, quốc chủ bị bao vây rồi!"
Mấy vị lãnh chúa còn lại nghe vậy thì vẻ mặt cũng thay đổi: "Sao ngươi biết?"
"Trước khi rời đi, quốc chủ cho ta thứ này, nói là sẽ truyền lại tin tức cho ta. Khi đó ta cũng không hiểu là có ý gì, nhưng bây giờ nó lại hiện ra tin tức mà quốc chủ gửi đến!" Nói rồi, Hắc Thúy chỉ vào thủy tinh tử khí cùng với dòng chữ hiện lên bên trên.
"Xem ra quốc chủ đã đoán được chuyến đi này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm!" Sa Thủy khẽ híp mắt.
"Nhưng không thể không đi, bởi vì rất có thể di tích cổ sẽ trở thành nhân tố mấu chốt để thay đổi chiến cuộc." Lúc này Lan Hô Sam cũng tiếp lời.
"Tập kết binh lực, chuẩn bị xuất binh. Quốc chủ là mấu chốt quyết định chúng ta có thể chiến thắng hay không!" Nói rồi, Hắc Thúy đứng dậy chuẩn bị ra ngoài điều động binh lực.
Lúc này, Lan Hô Sam bỗng ngăn Hắc Thúy lại: "Hắc lãnh chúa, ngươi cảm thấy chúng ta có bao nhiêu tỷ lệ chiến thắng trong trận chiến này?"
Hắc Thúy cau mày: "Ý ngươi là gì?"
"Tỷ lệ chiến thắng cùng lắm là ba phần! Nếu bại trận thì quốc gia biển của chúng ta đều sẽ hủy diệt. Giờ đây Thiên Côn đã làm lựa chọn, bây giờ đến lượt chúng ta!"
Câu nói của Lan Hô Sam lập tức khiến bầu không khí trở nên ngưng đọng.
Không thể không nói, phát ngôn của Lam Hô Sam đã khiến tất cả mọi người xúc động.
Họ bất đắc dĩ nên mới nguyện trung thành Hải Vương. Nhưng bây giờ lại có một cơ hội thoát khỏi Hải Vương đặt ngay trước mặt họ. Chỉ cần Hải Vương chết thì họ sẽ tiếp tục có được tự do.
Giờ khắc này, suy nghĩ phục quốc trong lòng họ đã dao động.
Nếu lúc này không ra quân chi viện thì tỷ lệ sống sót của Hải Vương rất xa vời. Quốc gia Mutter Sea lại tan rã cũng sẽ trở thành điều chắc chắn.
Mà nếu ra quân chi viện, dùng hết thủ đoạn cứu Hải Vương thì tỷ lệ chiến thắng của họ tối đa là ba phần. Dường như mọi người đã có đáp án cho câu hỏi lựa chọn của Lan Hô Sam.
Song đúng lúc này, Hắc Thúy lại đấm mạnh lên bàn.
"Ta biết các ngươi đang nghĩ gì! Có điều các ngươi phải nhớ kĩ rằng, sự tôn trọng mà các ngươi nhận được từ người ngoài đều do quốc chủ ban cho. Không có hắn thì chúng ta hoàn toàn không thể chen chân vào hàng ngũ thế lực đứng đầu hải vực Khuê Long này. Ta cũng biết cái lợi và hại trong chuyện này, nhưng ta còn biết một điều rằng dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta đều có chung một tổ tiên. Cho dù Hải Vương trở thành quốc chủ thì suy cho cùng cũng vẫn là người một nhà với chúng ta!"
Dứt lời, Hắc Thúy nhìn thoáng qua người ở đây rồi giận dữ phất tay áo bỏ đi.
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Khi đó Hắc Thúy là người cuối cùng đồng ý nguyện trung thành với Hải Vương. Song bây giờ lại trở thành người trung thành nhất.
Họ biết rõ đạo lý là thế, song sống mấy vạn năm, họ luôn chỉ coi trọng ích lợi của mình. Bỗng dưng nghe Hắc Thúy nói họ có chung một tổ tiên, là người cùng một nhà thì họ đều cảm thấy buồn cười. Nhưng nghĩ kĩ lại, tất cả đều im lặng.
Nếu Hải Vương không phải là người nhà mình thì họ có còn thần phục nữa không?