"Tui cảm thấy mạng sống đang trôi qua, cái chết cách tui càng ngày càng gần. Khốn khiếp, tui hổng muốn chết đâu!"...
Cả đám người chơi đều hoảng sợ ngã xuống đất trong vẻ mặt ngơ ngác của Hải Vương.
Điều này khiến Hải Vương căng thẳng tinh thần theo phản xạ, tưởng rằng thật sự có một kẻ khủng bố đang nấp trong bóng tối.
Người chơi ngã xuống như lúa mùa gặt khiến thần kinh của Hải Vương căng thẳng đến tột độ, không ngừng lia mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm sát thủ đang ẩn náu trong bóng tối.
Có điều nhìn được một lát, Hải Vương nhanh chóng cảm thấy có gì đó sai sai. Ngoài những người diễn xuất đạt ra, có một số người chơi "chết" theo kiểu khiến Hải Vương đực mặt ra.
Ví dụ như có người chơi kêu lời thoại xong rồi cắm đầu vào đống cát, ai dè đằng sau lại có một người khác ngã xuống, trường kiếm trong tay hắn ta lỡ cắm vào mông người kia. Hải Vương thấy rõ người chơi đã chết kia run lên một cái.
Còn có người chơi quá đáng hơn là kêu to "Tui chết rồi nè ớ... ớ... ớ..." trước khi chết, sau đó cắm đầu ngã xuống đất.
Từng tiếng "ớ... ớ... ớ..." kéo dài khiến Hải Vương cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị coi thường.
Không lâu sau, người chơi đã "chết" ngổn ngang trên khắp đảo Khảm Khôn, mà Hải Vương đã không muốn nói chuyện nữa. Gã ta cảm thấy mình chưa bao giờ thấy diễn xuất nào giả dối như thế này.
Ngay vừa rồi, thậm chí gã ta còn thấy một người chơi nói mình bị Tà Thần nuốt chửng lại thò tay ra gãi mông khi bị "muỗi độc" trên đảo đốt cho một phát.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc những người chơi đang bày trò gì, song Hải Vương đương nhiên là không muốn mình chết. Theo thể lực dần hồi phục, gã ta cố nhịn đau đớn trên người, giãy giụa đứng dậy, sau đó khập khiễng đi đến bên bờ cát rồi nhảy xuống biển.
Tiếp đó, một cơn sóng màu trắng hiện lên trên bờ biển, chậm rãi đi về nơi xa.
Sau khi Hải Vương rời đi, những người chơi đều nhổm dậy.
Giờ phút này trong kênh giọng nói vô cùng ầm ĩ, ai nấy đều chỉ trích diễn xuất của đối phương quá tệ, diễn quá mất mặt.
Ngay sau đó, cuộc khẩu chiến của những người chơi kéo dài từ kênh giọng nói ra hiện thực, cuối cùng đều rút vũ khí ra. Những công hội vốn có nhiều xích mích với nhau nhất thời không nhịn được, bắt đầu chém giết lẫn nhau.
Lục Vô ngồi ở sau màn chứng kiến cảnh này cũng không nhịn được che mặt, cảm thấy mất mặt thay cho họ. ...
Sau trận chiến trên đảo Khảm Khôn, Hải Vương đã thoát khỏi nguy hiểm nhờ sự trợ giúp của những người chơi.
Có thể nói những người chơi đã phát huy tác dụng rất quan trọng trong trận chiến đó. Nếu không có họ thì rõ ràng Hải Vương sẽ khó mà thoát thân khỏi cục diện khốn đốn này, cuối cùng gục ngã.
Sau trận chiến này, Hải Vương trở về đảo Tân Mạt với tâm trạng phức tạp.
Mối thù trong quá khứ xen lẫn với ân tình giúp đỡ mấy lần.
Không thể không nói, sự căm hận của gã ta đối với người chơi đã phai bớt, song gã ta vẫn không thể xóa bỏ thù hận.
Bởi vì gã ta đã thề rằng nhất định sẽ báo mối thù đó. ...
Sau khi kết thúc trận chiến này, ngoài các thành viên của những công hội đã tích trữ rất nhiều mâu thuẫn mà bùng nổ chém giết trên đảo Khảm Khôn ra, những người chơi còn lại đều đã bắt đầu lũ lượt trở về Bắc Kỳ.
Ngay tại lúc quân đoàn người chơi vượt qua biên giới giữa hải vực Khuê Long và hải vực Vọng Hư thì Đào Ngột đang ngủ say chợt mở mắt ra.
Giờ khắc này, nó đã cảm nhận được một luồng hơi thở bá chủ tiến vào lãnh địa của nó.
Kẻ muốn khiêu chiến mình xuất hiện rồi. Đào Ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra hung quang.
Khiêu chiến bá chủ chắc chắn sẽ kết thúc bằng cái chết của một bên. Đào Ngột biết rõ điều này, trong lòng càng chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Nhưng nó lập tức cảm thấy có gì đó là lạ.
Bởi vì hơi thở này rất quen thuộc. Có điều hình như hơi thở đó đã bị tiêm nhiễm thứ khác.
Trong lúc cảm ứng, đôi mắt của Đào Ngột dần dần trừng lớn.
"Tiểu Côn! Khế ước tranh bá hải vực!"
Giờ khắc này, Đào Ngột trợn tròn con mắt. Bấy giờ nó đã ý thức được tại sao hơi thở của Tiểu Côn lại thay đổi. Bởi vì trên người Tiểu Côn lại mang theo hơi thở của Thần Biển Hoàng Tuyền.
Điều này cũng đại biểu cho Tiểu Côn đã đưa ra lời tuyên chiến với bá chủ của hải vực khác dưới sự chứng kiến của Thần Biển Hoàng Tuyền.
Nghĩ đến đây, Đào Ngột tức giận tới mức run rẩy cả người.
"Mày giỏi lắm!"
Tiểu Côn còn là con non mà cũng dám khiêu chiến bá chủ hải vực khác.
Tuy rằng tin tức này rất khó tin, nhưng hơi thở của Thần Biển Hoàng Tuyền không lẫn vào đâu được. Đào Ngột nghiến răng, vừa bực tức lại vừa kinh hãi.
Gặp phải thằng con ngốc nghếch như thế, Đào Ngột thật sự cảm thấy nhọc hết cả lòng.
Nhưng dù sao Tiểu Côn cũng là con trai của nó, đương nhiên không thể không quan tâm tới chuyện này. Đào Ngột lập tức nhổm dậy, nhanh chóng bơi đến chỗ Tiểu Côn.