"Thế cuốn sách đó ở đâu?" Đôi mắt Lâm Nặc lập tức tỏa sáng.
"Không biết nữa, chắc bị mẹ mày ném mất rồi!" Lâm Thiết tiếc nuối lắc đầu.
Nghe vậy, Lâm Nặc lập tức uể oải. Anh ta suýt nữa tưởng rằng mình đã tìm thấy phụ trợ như auto hack gì đó nữa chứ.
Chẳng qua khi nghe thấy cha mình thừa nhận đúng là có kỹ thuật này, Lâm Nặc không khỏi càng khâm phục thành viên của nhóm yêu nghiệt hơn. Đúng như suy đoán của đông đảo người chơi, có rất nhiều nội dung trong sách đều có thể kết hợp với hiện thực chứ không phải là nói bừa mà ra.
"Đúng rồi, thằng nhóc mày hỏi cái này làm gì?" Nhìn vẻ mặt uể oải của Lâm Nặc, Lâm Thiết có vẻ rất vui mừng, cho rằng cuối cùng con trai mình cũng thích nghề này rồi.
"Chơi game á!"
"Gì cơ?" Lâm Thiết không khỏi kinh ngạc.
"Chơi game á, trong game cần cái này." Lâm Nặc lại nói.
"Mày làm nghề rèn trong game hả?" Lâm Thiết khó tin hỏi.
"Đúng! Con đã quyết tâm nhất định phải trở thành một trong những người thợ rèn giỏi nhất server. Cơ hội lần này tuyệt đối không thể bỏ qua!" Lâm Nặc tự tin nói.
Nhưng sắc mặt Lâm Thiết lại càng ngày càng khó coi, dần dần đỏ bừng.
Ông ta khuyên Lâm Nặc chú tâm làm thợ rèn bao nhiêu năm trời, nhưng thằng con này vẫn luôn thờ ơ, thậm chí trước kia còn từng khóc bỏ nhà trốn đi mấy lần. Nếu không phải ông ta liên tục gây áp lực thì ông ta tin rằng con trai mình đã sớm đổi nghề rồi. Nhưng bây giờ thằng con lại muốn làm thợ rèn trong game! Lâm Thiết bị kích thích.
Ông ta lập tức đứng phắt dậy, nhéo tai Lâm Nặc: "Mày bị điên hả con? Tự dưng lại vào game làm cái trò đó! Đồ con lợn! Thứ ngu ngục! Đinh công mạnh nhà mày chứ!"
Thấy cha mình nổi giận, Lâm Nặc liên tục cầu xin tha thứ, không ngừng níu tay cha, nhưng không thể thoát thân được.
Cha anh ta làm thợ rèn cả đời, tuy rằng đã già, nhưng thân thể vẫn vô cùng cường tráng, cơ bắp đầy mình, nhéo tai khiến Lâm Nặc kêu la oai oái.
"Cha, cha nghe con nói cái đã! Học tốt tay nghề này trong game cũng có ích cho hiện thực mà!"
"Mày tưởng cha mày bị ngu hả? Lúc còn trẻ cha mày cũng từng mua mũ thực tế ảo chơi game rồi nhé, thứ này chỉ là chơi bời lêu lổng thôi, toàn tạo ra ba cái đồ mèo gì, tất cả đều là giả!"
"Cha, trò chơi thời nay đã khác rồi. Không tin thì cha cứ thử xem rồi sẽ biết, con không lừa cha đâu! Cha đừng nhéo nữa, nhà mình toàn là con một, tay nghề này còn phải trông cậy vào con tiếp tục truyền thừa nữa đấy!"
Nghe vậy, Lâm Thiết hừ lạnh một tiếng, thả tay ra.
"Dẫn tao đi coi thử! Nếu dám lừa tao thì tao sẽ đập hết thiết bị chơi game của mày!"
Lâm Nặc vội gật đầu, sau đó dẫn Lâm Thiết vào nhà, lên lầu, vào phòng mình.
Sau đó Lâm Thiết nằm vào cabin game dưới sự trợ giúp của Lâm Nặc, còn Lâm Nặc thì đội mũ thực tế ảo vào.
Thấy cha mình đã vào game, Lâm Nặc cười gian trá.
Trên thực tế dụ cha già chơi game là điều mà anh ta muốn. Dù sao thì cha già cũng đã đắm chìm trong nghề rèn rất nhiều năm rồi, kỹ thuật chắc chắn là không phải bàn cãi. Có cha già chỉ dạy, anh ta tin rằng mình sẽ càng dễ dàng tiến vào top 10000 hơn. ...
Hơn mười phút sau, hai cha con gặp nhau ở điểm hồi sinh Minh Phủ.
Nhìn cha già còn đang khiếp sợ với khung cảnh gần như chân thật, Lâm Nặc cười he he.
"Sao hả cha? Độ chân thật này được chứ? Con đã nói rồi, rèn ở trong này thì chắc chắn kỹ thuật trong hiện thực cũng sẽ được nâng cao!"
Thấy cha già đanh mặt rõ ràng không chịu thừa nhận, Lâm Nặc lập tức lấy cuốn "Cẩm Nang Nhập Môn Của Chú Tạo Sư" đưa cho Lâm Thiết: "Cha đọc thử mà xem. Có phải là nội dung trong này cũng giống với sách cổ không?"
Lâm Thiết nhận lấy cuốn sách, bắt đầu đọc với sự tò mò.
Vừa đọc trang đầu tiên, Lâm Thiết đã hoàn toàn đắm chìm trong đó. Thế là ông ta dứt khoát tìm một chỗ gần điểm hồi sinh ngồi xuống, bắt đầu đọc kĩ.
Lâm Thiết quen thuộc với rất nhiều nội dung trong cuốn sách này, trong sách cổ gia truyền đều từng nhắc đến. Chẳng qua cuốn sách này giải thích cặn kẽ hơn sách cổ rất nhiều, càng dễ hiểu hơn, tranh minh họa và chú thích càng khiến Lâm Thiết vừa đọc vừa gật gù liên tục.
Thấy Lâm Thiết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say mê, Lâm Nặc cũng rất cạn lời, chỉ có thể ngồi bên cạnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều đã sắp kết thúc. Bởi vì dùng mũ thực tế ảo nên lúc này Lâm Thiết đã đói lắm rồi.
Lâm Nặc nhìn cha già còn đang đọc sách, không nhịn được nói: "Cha, đủ chưa vậy? Đã đến giờ thoát ra đi ăn cơm rồi!"
"Cút đi, đừng quấy rầy tao đọc sách!" Lâm Thiết lập tức vung tay lên, thậm chí còn không buồn ngẩng đầu.
Lâm Nặc: "..."
Đối mặt với cha già đã mê muội, Lâm Nặc chỉ có thể thở dài, đành phải tự log out đi ăn cơm. Dù sao thì cha già cũng có dung dịch dinh dưỡng, còn mình thì không thể nhịn đói được.