Hai giờ sau, Lâm Nặc đã dùng cơm xong, vừa đăng nhập đã phát hiện đường phố Minh Phủ đã lên đèn, còn cha mình thì vẫn ôm cuốn sách đọc say sưa như rất nhiều người chơi khác.
Thấy vậy, Lâm Nặc đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Anh ta cảm thấy hình như mình đã sai lầm khi dẫn cha già vào game rồi. Nghĩ tới lý lẽ "Chơi game chính là chơi bời lêu lổng" mà lúc trước cha già đã nói, lại nhìn dáng vẻ của ổng lúc này mà xem, Lâm Nặc cảm thấy câu nói này thật chính xác!
Thế là một đêm đọc sách trôi qua.
Hôm sau khi trời hửng sáng, cuối cùng Lâm Thiết cũng đọc hết cả cuốn sách.
Thấy vậy, Lâm Nặc đang định cất lời thì lại thấy cha mình lật lại tới trang đầu tiên, trông có vẻ như định đọc lại lần nữa, khiến Lâm Nặc hết hồn. Anh ta vội bước tới cướp lấy cuốn cẩm nang nghề rèn trong tay cha già.
"Cha, mê muội mất cả ý chí nhé!"
"Đậu mọe, thằng oắt con, mày chán sống rồi hả?" Thấy cuốn sách bị cướp đi, Lâm Thiết còn đắm chìm trong đó lập tức nổi giận.
"Cha, có gì cứ từ từ bình tĩnh, đây là khu vực an toàn, cha đừng manh động thế. Còn nữa, nếu cha thật sự muốn đọc tiếp thì chuyển chức thành Chú Tạo Sư đi. Đây vốn chỉ là nhập môn thôi, kế tiếp còn có rất nhiều sách khác nữa, có khi cha đọc cả năm cũng chưa chắc đã đọc được hết ấy chứ!"
Nghe vậy, Lâm Thiết bỗng khựng lại.
"Chú Tạo Sư? Là cái mà trước đó mày đã nói đấy hả?"
"Đúng thế. Bây giờ cha đã tin con chưa? Nhóm yêu nghiệt của trò chơi này đáng sợ lắm, rất nhiều nội dung trong sách đều có thể áp dụng trong hiện thực, cho nên chỉ cần cha có thể trở thành Chú Tạo Sư thì sẽ mở hệ thống phát triển chức nghiệp, nhận được nhiều sách hơn, thậm chí còn được đại sư Đồng Quải chỉ dạy nữa kìa!"
Lúc nói câu này, Lâm Nặc rất là buồn bực. Anh ta vốn định nhờ cha già chỉ dạy cho mình, nhưng rõ ràng cha mình đã say mê trong đó rồi.
"Phải làm thế nào?" Lâm Thiết hỏi với đôi mắt sáng ngời.
"Dễ lắm, mở giao diện chức năng hệ thống ra, bấm vào chức nghiệp sinh hoạt..."
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Nặc, Lâm Thiết bấm mở giao diện chức nghiệp sinh hoạt, bấm vào mục Chú Tạo Sư. Sau khi xác nhận mở nhiệm vụ, bỗng hiện lên lời nhắc nhở.
[Trò chơi nhắc nhở: Bạn chưa đạt tới level 25, không thể mở chuyển chức Chú Tạo Sư!]
Lời nhắc nhở này khiến Lâm Thiết trừng mắt.
Thời còn trẻ ông ta cũng từng chơi game nên đương nhiên biết câu này có nghĩa là gì. Sau đó ông ta đưa mắt nhìn Lâm Nặc.
"Con giai, mày level mấy rồi?"
"Level 108, sao vậy?" Lâm Nặc tò mò.
"Mày dẫn cha mày đi tăng level đi! Tao chuyển chức thành Chú Tạo Sư chắc rồi!"...
Tay nghề này không thể bị đoạn tuyệt trong tay chúng ta. Đây là lời nói mà Lâm Thiết thường xuyên lải nhải bên tai Lâm Nặc.
Là một người cha, sao ông ta lại không rõ đứa con của mình nghĩ gì trong lòng. Thật ra trước kia ông ta cũng từng có suy nghĩ đó, cảm thấy nếu tay nghề này đã bị thời đại đào thải thì mình cứ kiên trì lại có ý nghĩ gì?
Khi đó Lâm Thiết cũng cảm thấy cha mình quá cổ hủ, khăng khăng giữ lấy những thứ cũ kỹ trong thời đại mới này chứ không bao giờ chọn sự tiến bộ.
Nhưng càng trưởng thành, càng tiếp xúc nhiều với nghề này, suy nghĩ của Lâm Thiết dần dần thay đổi, cũng hiểu được tại sao cha mình luôn kiên trì.
Những tay nghề truyền thống chứa đựng tinh hoa văn hóa truyền thống của Long Quốc đã lưu truyền ngàn năm nay, nhưng không trở nên hủ bại mà ngược lại càng có giá trị, đây cũng là ý nghĩa sự tồn tại của nó.
Bởi vì đằng sau mỗi một tác phẩm đều ngưng kết năm tháng cùng với phong sương sau những nhấp nhô của đời người.
Nói khoa trương thì đây là tinh thần kiên trì giữ vững truyền thống văn hóa, nói khiêm tốn thì đây là sự truyền thừa của cha ông hết đời này sang đời khác.
Trăm năm trước, ngàn năm trước, cha ông cũng vung búa sắt như mình bây giờ, ướt đẫm mồ hôi trong tia lửa tung tóe, rèn đúc tinh hoa rung động và phấn khích trong những linh cảm ngẫu nhiên xuất hiện.
Nó giống như một câu chuyện được viết từ giây phút bắt đầu truyền thừa đời đầu tiên, trải qua từng thế hệ, không ngừng được hoàn thiện.
Sau khi tỉnh ngộ, Lâm Thiết đã bắt đầu chủ động học tập kỹ thuật rèn.
Tình yêu mưa dầm thấm lâu có thể dùng cho người với người, cũng dùng được cho Lâm Thiết và tay nghề của ông ta.
Càng hiểu biết thì lại càng yêu da diết. Đến khi truyền thừa không còn là gánh nặng thì cũng là lúc Lâm Thiết nhận lấy cây gậy truyền thừa từ tay cha mình, bắt đầu viết nên chương truyện thuộc về bản thân ông ta.
Đây chính là Lâm Thiết, một người kế tục truyền thừa mà theo Lâm Nặc thấy thì có tư tưởng cổ hủ, lại có lòng kiên trì chân thành tha thiết và ước mơ của mình.
Trước kia Lâm Thiết cũng có ý tưởng làm rạng rỡ tay nghề này. Vì thế ông ta đã từng cố gắng rất nhiều. Những trang web trung gian như Weibo hay livestream đều từng có dấu chân của ông ta.