Cậu Bé Dưa Hấu: Thật tinh xảo, muốn... Ừm, ý tôi là đại thần có thể chế tác cho tôi một con như thế được không? (Cười ha ha)
Ôm Hằng Nga Nướng Thỏ Ngọc: Vừa thấy đã biết là tay nghề của đại thần trong dân gian rồi. Món vũ khí này càng giống hàng mỹ nghệ hơn, thích ghê. (Ái mộ)
Tuyết Lê Mạnh Nhất: Quá đỉnh! Ba mươi nghìn điểm! Nói cách khác nó còn tốt gấp đôi Nguyệt Thiên Nhận kèm theo hai kỹ năng luôn, quá lợi hại! Đây chính là cường giả sao? (Ánh mắt ngước nhìn)
Shin Cậu Bé Bút Chì: Tuy rằng tôi rất bội phục vị đại ca Lâm Thiết này có thể chế tạo vũ khí tinh xảo như thế, nhưng cho tôi hỏi một câu, ngoài làm vợ... Khụ khụ..."Tuế Nguyệt Lưu" này còn có tác dụng khác không? Dùng như thế nào? Nó lại không phải là người máy, sao tự chiến đấu được?
Một Con Chó Săn trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Ông cứ lo hão, đây là nghệ thuật, nghệ thuật ông hiểu hôn? Nghệ thuật là dùng để thưởng thức. (Sát Na cúi đầu nhìn)
Người Thừa Kế Búa Của Nhà Họ Lâm: Cha già trâu bò! Con biết cha sẽ là nhất mà. (Vui vẻ)...
Sau khi kết quả cuối cùng vừa xuất hiện,"Tuế Nguyệt Lưu" do Lâm Thiết chế tạo lập tức trở thành tiêu điểm bàn tán của những người chơi, độ hot còn hơn hẳn "Nguyệt Thiên Nhận" do Âu Thiên đã chế tạo trước đó.
Ngay cả Âu Thiên cũng ngây ra tại chỗ, nhìn con rối tinh xảo trong hình thái người thiếu nữ nhỏ nhắn với vẻ mặt phức tạp. Nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn ta đã thua rồi, hơn nữa thua rất triệt để.
"Lâm Thiết, tôi sẽ vượt qua anh!" Lúc này, trong lòng Âu Thiên tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu.
Tuy rằng đây là một trò chơi, nhưng Âu Thiên đã từng thề rằng mình nhất định phải trở thành Chú Tạo Sư mạnh nhất. Bởi vì hắn ta chính là hậu duệ của Âu Dã Tử!
Lúc này, Âu Thiên đã gửi lời tuyên chiến đến Lâm Thiết trong lòng!...
Bấy giờ, trên một vách núi bên bờ biển Lưu Ly, một cụ già tóc trắng xóa đang ngồi đó. Ông cầm cần câu, dường như là đang câu cá, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm mặt biển như thể có tâm sự nào đó.
Một cơn gió biển thổi qua, thân hình của ông cũng lao đao như ánh nến leo lắt trước gió, trên người chỉ còn lại sự già nua tuổi xế chiều chứ không còn chút sức sống nào, ngồi yên ở đó như một pho tượng điêu khắc.
Lúc này, lời nhắc nhở thứ hạng trong thí luyện vang lên.
Cụ già muốn tắt lời nhắc nhở theo thói quen, nhưng khi ông thấy hình dáng của con rối hình người kia thì bỗng ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt đục ngầu của ông lập tức hiện lên tia sáng, đôi khôi khẽ run rẩy, mấp máy.
"Tuế... Nguyệt... Lưu!"
"Tuế... Nguyệt... Lưu!"
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào con rối được triển lãm trên màn hình, cảm xúc dần dần kích động.
"Tuế Nguyệt Lưu, ha ha ha!"
Giờ khắc này, Đường Mục không nhịn được chảy những giọt nước mắt muộn màng. Ông muốn vuốt ve "Tuế Nguyệt Lưu" trên màn hình, nhưng đôi tay lại xuyên qua đó.
Hồi ức cũng trở về một ngày vào năm mươi bảy năm trước. ...
Tháng mười một năm ấy, tuyết rơi lả tả.
Theo phong tục của địa phương, Đường Mục đi theo cha mẹ lên ngôi chùa trên ngọn núi gần đó để thắp hương.
Bởi vì hôm đó có rất đông người lên núi nên con đường dẫn lên núi chật ních người, đi chùa mà cứ như là đang xếp hàng, một lúc lâu mới có thể bước lên mấy bậc thang.
Khi đó Đường Mục mới mười ba tuổi, thật sự không thể chịu được hoàn cảnh đó nên ầm ĩ đòi về.
Chẳng qua cha mẹ cậu rất là thành kính nên không bị Đường Mục ảnh hưởng mà chỉ an ủi cậu một lát, nhưng vẫn không hề rời đi.
Chờ đến khi Đường Mục và cha mẹ lên đến đỉnh núi thì đã là chạng vạng.
Trong lúc cha mẹ vào điện Phật thắp hương thì Đường Mục lại tò mò đi ra ngoài từ cửa hông của ngôi chùa, bắt đầu đi dạo trên núi.
Ai dè đi tới đi lui lại mất phương hướng. Tiếng ồn ào của những người du khách xung quanh cũng dần biến mất. Lúc này Đường Mục đã rất sợ hãi.
Khi đó vì hoảng hốt nên cậu đã bắt đầu chạy lung tung ở sau núi như ruồi bọ mất đầu.
Trời càng ngày càng tối, hơn nữa còn có bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống. Đường Mục bị lạnh tới mức tím tái cả mặt mày.
Cậu còn tưởng rằng mình sắp chết rồi nên sợ tới mức khóc òa lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy một mạch về phía trước.
Đúng lúc này, cậu phát hiện một ngôi chùa nhỏ tồi tàn, bên trong thấp thoáng ánh lửa lập lòe.
Khi đó Đường Mục lạnh cóng cả người, đứng yên bên ngoài ngôi chùa đổ nát đó một lát, chịu không nổi nên đánh bạo bước vào.
Bước chân này chính là vận mệnh của cậu.
Đường Mục đã gặp một ông lão quần áo tả tơi trong ngôi chùa tồi tàn đó.
Ông lão ngồi co ro một chỗ, đang sưởi ấm trước một đống lửa đốt cháy từ những thanh gỗ vụn vặt. Trong tay ông còn đang ôm một cô gái, nói chính xác hơn là một con rối.
Con rối đó có hình dáng hệt như một người con gái xinh đẹp, sống động như vừa bước ra từ trong tranh vẽ, vẻ mặt như thật, mắt và lông mi như còn mang theo giọt lệ, khiến người ta sinh lòng trìu mến. Nếu không nhìn kĩ thì hoàn toàn khó mà phát hiện đây chỉ là một con rối.