Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 601 - Chương 601: Chiến Thắng Cuối Cùng

Chương 601: Chiến Thắng Cuối Cùng Chương 601: Chiến Thắng Cuối Cùng

Ông lão thấy Đường Mục thì có vẻ rất bất ngờ. Thấy Đường Mục còn đang run lẩy bẩy, ông bèn ngoắc tay ra hiệu cho Đường Mục đến gần.

Ban đầu Đường Mục còn rất sợ hãi. Hầu hết là ông lão hỏi một câu cậu mới đáp một câu.

Biết Đường Mục sợ hãi, ông lão cười hỏi: "Cháu đã từng xem múa rối dây bao giờ chưa?"

Đường Mục mờ mịt lắc đầu.

Nghe vậy, ông lão ôm con rối đứng dậy.

Sau đó ông nhấc rối gỗ lên, bắt đầu biểu diễn trước đống lửa. Dưới sự thao túng của ông, con rối bắt đầu nhảy múa thướt tha, ánh mắt sáng ngời. Tuy rằng khuôn mặt trang điểm buồn bã, lại xinh đẹp tuyệt trần, như thể bên cạnh ông lão thực sự có một người con gái cùng múa với ông, yểu điệu thướt tha như tiên nữ.

Trong vở kịch của ông lão có vui có buồn, có khóc có cười, người tá túc là Đường Mục dường như đã trở thành khán giả, nhìn con rối lúc như dắt đi như bay, khi lại tiến lùi thướt tha trên tay ông lão, như khiến người ta đắm chìm trong cảnh giới diệu kỳ. Dường như ảo ảnh quay quanh ông lão đang hoan hô cho người bạn nhảy của ông.

Càng khiến Đường Mục cảm thấy khó tin là mỗi khi ánh mắt của con rối đẹp tuyệt trần kia nhìn lướt qua ông lão, dường như lộ ra thâm tình và ái mộ.

Lần đầu tiên thấy múa rối dây, Đường Mục không khỏi ngơ ngác.

Đêm ấy Đường Mục nằm mơ, mơ thấy mình nhảy múa với một con rối dung mạo tuyệt trần trong trời tuyết, cảnh tượng trông rất xa hoa lộng lẫy.

Hôm sau, trời vừa tảng sáng, ông lão đánh thức Đường Mục từ trong giấc ngủ say, nói cho cậu biết nên đi đến ngôi chùa trước núi như thế nào.

Trải qua giấc mơ đêm qua, khi đó Đường Mục buột miệng nói với ông lão rằng cậu muốn học múa rối dây.

Ông lão có vẻ rất kinh ngạc, cứ thế nhìn chằm chằm Đường Mục một lát. Dường như đã nhận ra sự kiên quyết trong mắt cậu, ông lão thở dài, xoay người đi đến chỗ chân tượng, đưa cho Đường Mục một hộp gỗ lớn.

Sau khi nhận lấy, Đường Mục tò mò mở hộp gỗ ra thì phát hiện bên trong là một con rối trông rất sống động.

Sau đó ông lão lại đưa một cuốn sách cho Đường Mục, nói với cậu rằng mình là người sắp chết, không thể dạy được gì cho cậu. Nếu có tài năng thì cậu chỉ cần tự học là được.

Trước khi rời đi, Đường Mục hỏi ông lão rằng tên của con rối này là gì.

Ông lão cười đáp: "Tuế Nguyệt Lưu!"...

Từ đó về sau, Đường Mục như biến thành một người hoàn toàn khác, hoàn toàn đắm chìm trong múa rối dây.

Sự thay đổi của Đường Mục khiến cha mẹ giận dữ, giáo viên đã tìm cậu để nói chuyện khuyên bảo mấy lần. Nhưng khi đó Đường Mục có thể nói là hoàn toàn không nghe.

Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, tất cả biện pháp đều dùng hết, cuối cùng Đường Mục trở thành kẻ hết thuốc chữa trong mắt mọi người.

Sau khi trưởng thành, cậu thậm chí bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Khi đó, Đường Mục chỉ có một con rối làm bạn.

Dù là về sau cũng thế, cậu mưu sinh bằng cách biểu diễn múa rối dây cho người khác, bữa đói bữa no, trở thành một kẻ lang thang.

Vở kịch múa rối dây này cậu đã diễn cả đời. ...

Năm 53 tuổi, ông nhận được tin cha mình qua đời.

Tuy rằng đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng Đường Mục vẫn vội vàng chạy về nhà.

Thấy Đường Mục ăn mặc lam lũ trở về, họ hàng đều coi ông là ăn mày, xua đuổi ông ra khỏi nhà.

Đường Mục lại chạy vào, lớn tiếng kêu tên mình, nói cho họ hàng biết thân phận của mình.

Nhưng cảnh tượng xúc động trong tưởng tượng không xuất hiện. Mọi người vẫn nhìn ông bằng ánh mắt như một người xa lạ, ngay cả mẹ ông cũng thế.

Trái tim Đường Mục không khỏi quặn đau. Ông cố chịu đựng ánh mắt của họ hàng, quỳ lạy trước bàn thờ của cha, sau đó xoay người chạy đi.

Đường Mục mất hồn mất vía đi trên đường, bỗng nhớ tới ông lão kia. Sau đó, ông ôm Tuế Nguyệt Lưu lên núi, tìm đến ngôi chùa đổ nát ấy.

Bấy giờ trong ngôi chùa đã phủ đầy mạng nhện. Còn ông lão đã không thấy bóng dáng từ lâu.

Đêm hôm ấy lại có tuyết rơi, giống hệt cái đêm định mệnh bốn mươi năm trước.

Tuyết rất lớn, khiến Đường Mục run lẩy bẩy. Sau đó ông tìm thấy củi khô, đốt một đống lửa để sưởi ấm.

Trong ánh lửa bập bùng, Đường Mục ngơ ngác nhìn Tuế Nguyệt Lưu trong lòng mình.

Một lát sau, ông bỗng nổi giận: "Tao nghèo túng mấy chục năm, đều do mày làm hại! Không chỉ trời lạnh mua không nổi quần áo, bây giờ ngay cả người thân cũng không chịu nhận tao nữa! Đêm nay tuyết rơi ngập trời, tao chịu lạnh chịu đói, rốt cuộc thì mày có tác dụng gì? Không bằng đốt cháy, ít ra còn có thể sưởi ấm!"

Đời người có bao nhiêu lần bốn mươi năm? Say mê bốn mươi năm, cũng nghèo túng bốn mươi năm... Giờ đây Đường Mục cảm thấy đời mình đã bị hủy hoại trong tay con rối này.

Nghĩ đến đây, Đường Mục bỗng ném Tuế Nguyệt Lưu vào đống lửa.

Ánh lửa liếm qua làn váy lụa đẹp đẽ của con rối, đốt cháy khung xương bằng gỗ được điêu khắc kỹ càng, vang lên từng tiếng "lách tách".

Bình Luận (0)
Comment