Trong khoảnh khắc ấy, con rối tự đứng dậy, buồn bã chắp tay cúi chào Đường Mục, dường như đang cảm ơn Đường Mục làm bạn suốt bốn mươi năm nay. Có thể thấp thoáng thấy hai dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của con rối, giờ phút này nó đang làm lễ cúi chào để thay lời từ biệt.
Nhìn ngọn lửa bốc cháy hừng hực, Đường Mục bỗng gào khóc: "Không có mày, tao chẳng còn gì cả..."
Đêm hôm ấy, đống lửa cháy mãi không tắt, sưởi ấm cả ngôi chùa, canh gác bên cạnh Đường Mục, mãi đến khoảnh khắc tuyết mùa đông ngừng rơi.
Đường Mục cũng ngồi lặng người suốt đêm, đầu óc tràn đầy hình ảnh ông và con rối cùng nhau nhảy múa suốt bốn mươi năm qua. Nhưng giờ đây Tuế Nguyệt Lưu đã sớm biến thành tro tàn trong ngọn lửa thiêu đốt rồi.
Lan hoa chỉ niệp trần tự thủy, ba thước hồng đài vạn sự thổi vào ca.
Hát nỗi cửu biệt buồn cũng đừng buồn, mười phần rực đỏ cũng thành tro. ...
Nhìn Tuế Nguyệt Lưu được triển lãm trên màn hình, trong lúc nhất thời, Đường Mục đã đến tuổi xế chiều ngơ ngác nhìn nó.
Hồi ức ập đến, ngón tay Đường Mục khẽ run rẩy theo phản xạ.
Giờ khắc này, dường như hình bóng xinh đẹp ấy lại hiện lên trước mắt ông, đang nhảy múa thướt tha theo tiết tấu những ngón tay của ông.
Nước mắt không khỏi lại rơi xuống.
Sau đêm hôm đó, ông vẫn lủi thủi một mình. Bởi vì tuổi tác đã cao, không có bất cứ công việc nào cần đến ông, cuối cùng được chính phủ đưa vào viện dưỡng lão sống qua ngày.
Ông cũng từng nhớ lại Tuế Nguyệt Lưu trong vô số ngày đêm, hối hận vì sự xúc động lúc trước của mình. Song đã không thể vãn hồi được nữa, sau khi đốt cháy chỉ còn lại sự cô độc.
Từ đó về sau, Đường Mục đã thử chế tạo lại Tuế Nguyệt Lưu vô số lần. Song với năng lực của ông thì không thể làm được.
Tuy rằng cuối cùng, Đường Mục đã bỏ ý tưởng đó đi. Nhưng ông vẫn khăng khăng học kỹ thuật thủ công, làm những món đồ chơi nhỏ bán lấy một khoản tiền nho nhỏ, sau đó đều quyên góp cho "Hiệp hội ủng hộ truyền thừa tay nghề".
Dường như làm thế thì có thể khiến mình được an ủi phần nào. Bởi vì Đường Mục cảm thấy, có lẽ ở nơi nào đó cũng có một người nghèo túng như ông trước kia cần được giúp đỡ.
Tuy rằng chút tiền ấy nhỏ bé không đáng kể, song ít nhất có thể an ủi phần nào.
Hai tháng trước, Đường Mục ngẫu nhiên biết có thể kiếm tiền trong trò chơi này. Sau khi tìm hiểu kỹ càng, ông bèn thuê một cái mũ thực tế ảo, từ nay về sau mỗi ngày đều câu cá bên bờ biển Lưu Ly, sau đó rao bán hồn tệ, lại quyên góp tất cả số tiền kiếm được.
Đã đến từng này tuổi nên ông đã bỏ giấc mộng thuở bé từ lâu. Dẫu sao thì nói không chừng ngày nào đó mình sẽ xuống mồ.
Nhưng vào lúc này, ông lại thấy con rối Tuế Nguyệt Lưu mà mình ngày nhớ đêm mong, mỗi khi gặp lại trong mơ luôn rơi lệ đầy mặt. Tâm trạng của Đường Mục vô cùng kích động.
Điệu múa rối dây trong ảo tưởng đã kết thúc. Đường Mục quay đầu nhìn về phía Minh Phủ, sau đó ném cần câu, vắt chân chạy như điên.
Chờ đợi mười mấy năm, ông mong ước được gặp lại Tuế Nguyệt Lưu biết nhường nào. ...
Minh Phủ, Bắc Kỳ.
Trong lúc đang tán gẫu với Lâm Nặc, Lâm Thiết nhận được một thông báo thêm bạn tốt.
Lâm Thiết phản xạ bấm đồng ý, lập tức bắn ra một khung chat.
"Chào anh. Cho hỏi bây giờ anh đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang ở bên cạnh suối phun trung tâm Minh Phủ. Cho hỏi có việc gì không?"
"Tôi sẽ đến ngay đây!"
Lâm Thiết lập tức ngây người, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cha, ai thế?" Lâm Nặc hỏi.
"Không biết nữa, ổng nói là sẽ tới đây ngay." Lâm Thiết lắc đầu nói.
"Con đoán chắc là người chơi nào đó muốn mua Tuế Nguyệt Lưu đó mà. He he, cha định bán bao nhiêu?" Lâm Nặc lập tức suy nghĩ miên man.
Nghe vậy, Lâm Thiết trừng mắt: "Mày không thể tiền đồ hơn chút hả con! Trang bị này cha mày muốn giữ lại, dù sao cũng là vật phẩm đầu tiên mà tao chế tạo ra ở đây, rất đáng giữ lại làm kỷ niệm."
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì một bóng người vội chạy tới từ nơi xa, sau đó dừng lại trước mặt cha con Lâm Thiết, bắt đầu thở hổn hển.
"Xin chào, cho tôi hỏi ai là Lâm Thiết vậy?" Đường Mục hỏi.
"Là tôi đây. Cụ có chuyện gì vậy ạ?" Lâm Thiết không khỏi ngây người. Không ngờ người đến tìm mình sẽ là một ông lão tóc hoa râm.
"Có thể cho tôi xem Tuế Nguyệt Lưu được không?" Vẻ mặt Đường Mục tràn đầy van xin.
Lâm Thiết cau mày, nhưng vẫn lấy Tuế Nguyệt Lưu ra.
Thấy vậy, Đường Mục liên tục bước tới, muốn chạm vào Tuế Nguyệt Lưu, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó nên lập tức thu tay lại, song vẻ mặt lại tràn đầy hoài niệm và buồn bã.
Thấy biểu cảm của Đường Mục, Lâm Thiết có vẻ rất kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Cụ làm sao vậy?"
"Tôi... Trước kia tôi cũng từng có một con rối như thế này. Ha ha... Chuyện cũ rồi, không cần nhắc lại nữa." Đường Mục lau giọt lệ tràn ra nơi khóe mắt, cười nói.