Nhưng nghe vậy, vẻ mặt Lâm Thiết chợt khựng lại: "Cụ ơi, cụ bảo cụ cũng từng có một con rối à?"
Đường Mục gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào Tuế Nguyệt Lưu.
"Cụ có thể nói cho tôi biết lúc trước cụ đã nhận được Tuế Nguyệt Lưu như thế nào không?" Lâm Thiết nhỏ giọng hỏi.
Đường Mục quay sang nhìn Lâm Thiết, song lại lắc đầu: "Chuyện xưa lắm rồi, không cần nhắc lại nữa. Tôi chỉ nhìn chút là được rồi, cảm ơn anh nhé!"
Đường Mục lại nhìn Tuế Nguyệt Lưu thật sâu, ánh mắt vẫn còn lưu luyến. Nhưng ông căn bản là không có tiền để mua trang bị màu tím giá cả đắt đỏ nên chỉ cố nén xúc động van xin Lâm Thiết tặng Tuế Nguyệt Lưu cho mình, xoay người chuẩn bị rời đi.
Thấy vậy, Lâm Thiết nhanh nhẹn ngăn cản Đường Mục.
"Cụ ơi, tôi muốn hỏi thử là cụ có phải là hậu duệ của dòng dõi cơ xảo không?"
Đường Mục chợt dừng bước: "Anh biết cơ xảo à?"
Đường Mục vô cùng quen thuộc với hai chữ "cơ xảo". Bởi vì lúc trước, ông lão trong ngôi chùa đổ nát đã tặng cho ông cuốn sách có tên là "Cơ Xảo Huyền Cơ".
Nghe vậy, Lâm Thiết đã biết rõ Đường Mục chính là hậu duệ của dòng dõi cơ xảo. Ông ta vội mở album ảnh ra tìm tòi, sau đó triển lãm cho Đường Mục thấy hình ảnh [Con Rối - Tuế Nguyệt Lưu].
Trong lúc Đường Mục còn đang khiếp sợ thì Lâm Thiết lại chỉ vào dòng chữ cuối cùng dưới trang sách.
[Dòng dõi cơ xảo có ơn với họ Lâm chúng ta, nếu con cháu đời sau mà gặp được thì nhất định phải dốc hết sức trả ơn!]
"Cụ ơi, tôi nghĩ tôi đã biết cụ muốn gì rồi. Tổ huấn đã nói vậy thì tôi xin tặng Tuế Nguyệt Lưu cho cụ!"
"Thế... Thế là sao?"
Lâm Thiết lập tức nở nụ cười: "Thuở xưa tổ tiên họ Lâm chúng tôi từng gặp đại nạn, may mà có dòng dõi cơ xảo các cụ giúp thì mới được bảo toàn. Cho nên dòng dõi cơ xảo của cụ chính là ân nhân của họ Lâm chúng tôi. Tổ huấn đã dạy như thế, huống chi bản vẽ Tuế Nguyệt Lưu vốn là do dòng dõi cơ xảo của cụ tặng cho, họ Lâm chúng tôi chẳng qua có cải tiến nó mà thôi. Cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì cụ cũng nên nhận được Tuế Nguyệt Lưu này!"
Nghe vậy, Đường Mục ngây ra tại chỗ.
Lúc này, Lâm Thiết mở khung giao dịch với Đường Mục ra, đặt Tuế Nguyệt Lưu vào đó.
"Ơn chính là ơn, phải trả. Tuy nói là của tổ tiên, nhưng con cháu cũng nên tiếp tục. Cũng giống như tay nghề của tôi vậy, phải được truyền thừa tiếp chứ không thể đánh mất!"
Đường Mục vô cùng cảm động, há mồm như thể muốn từ chối, nhưng không tài nào nói ra được.
"Cụ cứ nhận lấy đi. Cụ cần có nó hơn tôi nhiều!" Lâm Thiết lại kiên quyết nói.
Cuối cùng, Đường Mục vẫn bấm vào xác nhận giao dịch.
Nhìn Tuế Nguyệt Lưu trong khung vật phẩm, khóe mắt Đường Mục ướt nhòe. Ông đã từng nghĩ đến cảnh gặp lại nàng biết bao lần, lại không ngờ sẽ gặp trong tình cảnh này.
Sau khi cảm ơn, Đường Mục rời đi, còn Lâm Thiết lại tràn đầy vui mừng.
Lâm Nặc đứng bên cạnh thấy vậy, không khỏi buồn bực nói.
"Cha, đây là trang bị tím đặc thù đấy, có thể bán được nhiều tiền lắm."
"Tiền tiền tiền, mày chỉ biết có tiền thôi! Tiền thì có ích gì!" Nghe vậy, Lâm Thiết không nhịn được trừng mắt.
"Có thể mua linh quặng..." Thấy cha già như muốn ra tay, Lâm Nặc không khỏi rụt cổ lại, ỉu xìu.
"Dòng dõi của họ có ơn với các cụ tổ nhà ta, chúng ta là con cháu thì đương nhiên phải trả lại." Thấy Lâm Nặc vẫn còn buồn bực, Lâm Thiết lại nói.
"Các cụ tổ cơ à? Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi." Lâm Nặc nhỏ giọng biện giải.
Nhìn con trai, Lâm Thiết không nhịn được thở dài.
"Có người sinh ra ở gia đình giàu có, có người lại sinh ra trong cảnh nghèo khổ. Cho nên thường xuyên có người nói thế giới này không công bằng. Nhưng con nghĩ kĩ lại mà xem, tại sao những người sinh ra giàu có lại có điểm xuất phát cao hơn người khác? Nó cũng giống như một cuộc chạy tiếp sức vậy thôi, từng đời tiếp nối nhau, sự giàu sang mà con cháu hưởng thụ là do ông cha phấn đấu đạt được. Chúng ta thân là người thợ thủ công, nếu đã nhận gậy tiếp sức thì càng nên kế thừa tất cả, không thể quên gốc gác. Nếu không chính là có thẹn với tổ tiên!"
Nghe vậy, trong lòng Lâm Nặc chợt có cảm ngộ, lập tức gật đầu thật mạnh. ...
Bắc Kỳ.
Trên một vách núi bên cạnh bờ biển Lưu Ly, dưới ánh trăng sáng ngời, Đường Mục cầm thuốc màu mua được từ người chơi luyện dược, dùng bút lông nhẹ nhàng tô vẽ, trang điểm trên gương mặt của Tuế Nguyệt Lưu.
Trang phục và dung mạo của Tuế Nguyệt Lưu trong trí nhớ vẫn rõ như in trong đầu ông.
Dưới sự cố gắng suốt mấy ngày của Đường Mục, giờ đây Tuế Nguyệt Lưu đã hoàn toàn lột xác, có thêm một tia thần vận hơn là lúc mới được Lâm Thiết tạo ra, trở nên rất sống động.
Mái tóc dài đen suôn mượt xõa sau lưng, đội mũ phượng màu bạc trắng trên đầu, bộ váy múa mỹ nhân đỏ rực nhẹ nhàng tung bay trong gió biển, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người.