Nếu Thương Hư nói lời này ngay từ ban đầu thì Tà Vương chắc chắn sẽ khinh thường. Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Thương Hư, bây giờ hắn ta đã thật sự tin rồi.
Cám dỗ quá lớn, lớn tới mức Tà Vương không thể chống cự. ...
"Sao nào? Có cần ta cho ngươi thời gian suy nghĩ không?" Nhìn Tà Vương đã rơi vào đấu tranh nội tâm, Thương Hư hỏi.
Thương Hư biết rõ đối với Tà Vương mà nói, điều kiện này có sức hấp dẫn lớn đến mức nào.
Tuy rằng Tà Vương đã có thân thể bất tử bất diệt, song suy cho cùng thì bản thể của hắn ta cũng chỉ là một luồng tà niệm được tách ra từ cơ thể của Tà Thần, tình cảm nhạt nhẽo, không có thực thể chân chính, thậm chí không cảm thấy đau. Chung quy là không hoàn chỉnh.
Ngay cả Tà Vương cũng đã từng nghi ngờ về sự tồn tại của mình.
Nhưng bây giờ Thương Hư lại nói rằng hắn ta có thể trở thành sinh linh. Nội tâm vốn kiên định của Tà Vương bắt đầu dao động.
"Có thể nói cho ta biết tại sao lại tìm ta không?" Tà Vương im lặng một lát rồi không kiềm được hỏi.
"Tuy rằng ngươi chỉ là một luồng tà niệm, nhưng ở phương diện nào đó, ngươi còn đáng tin hơn đám cáo già kia. Ta rất coi trọng ngươi đấy!"
"Nói thật đi!" Tà Vương không nhịn được trợn trắng mắt.
"Bởi vì ta cần một người phát ngôn có thể hành tẩu ở bên ngoài, phát ngôn thay ta. Vậy thì ta mới có thể nấp ở sau màn kín đáo hơn!"
"Ha ha, ta hiểu rồi. Ngươi muốn làm người chơi cờ đứng sau màn, còn ta chính là người cầm cờ, hạ cờ thay ngươi!"
Thương Hư bất đắc dĩ: "Ta không phải là người chơi cờ, vị đứng sau lưng ta cũng không phải là người chơi cờ. Nhưng nếu ngươi nhất định muốn hiểu kiểu đó thì cứ nghĩ như thế đi."
"Được, ta đồng ý gia nhập vào ván cờ của các ngươi!" Tà Vương gằn giọng.
Thực tế, ngay tại lúc Thương Hư giơ tay chế tạo ra một thân xác hoàn chỉnh xứng đôi với tà niệm của mình thì Tà Vương đã có ý tưởng quy thuận rồi.
Đến sau này, khi biết có lẽ người chơi chính là quân cờ trong tay "người chơi cờ" thì khát vọng quy thuận của Tà Vương càng mãnh liệt hơn.
Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, cho dù chỉ là quân cờ trong ván cờ giữa các vị cổ thần thì cũng có cơ hội trở nên siêu thoát.
Thực ra lý do quan trọng nhất vẫn là Tà Vương không muốn rời khỏi bộ tộc người chơi. Suy cho cùng, so với việc cứ phiêu dạt trong thế giới âm phủ mà không có tình cảm này thì thà gia nhập vào ván cờ không thấy tương lai này, cùng tranh đoạt tương lai với bộ tộc người chơi còn hơn.
Thương Hư phát hiện hình như Tà Vương đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng hắn ta cũng lười giải thích. Trước khi Tà Vương trở thành người một nhà thì hắn ta sẽ không nói gì hết.
Không thì chắc chắn sẽ bị đánh. Con mèo đó cào đau lắm!
"Tà Vương, đọc lời thề linh hồn theo ta. Đọc xong chúng ta sẽ trở thành người một nhà!"
"Lời thề linh hồn ư? Ta không có linh hồn mà!" Tà Vương kinh ngạc.
"Không cần. Ngươi cứ đọc theo ta là được!" Thương Hư tức giận nói.
Vì thế, Thương Hư đọc một câu, Tà Vương cũng đọc theo một câu. Thần khí bắt đầu khắc ấn lên tà niệm của Tà Vương từng chút một.
Đến khi đọc xong lời thề linh hồn, Thương Hư cười nói.
"Chào mừng ngươi gia nhập, Tà Vương!"
Tà Vương đang định trả lời thì lại phát hiện một cái lỗ đen xuất hiện bên cạnh mình, một sức hút mạnh mẽ truyền ra từ bên trong.
Trước khi bị hút vào lỗ đen, Tà Vương vội quay sang hỏi Thương Hư: "Bây giờ có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai được chưa?"
Nghe vậy, Thương Hư mỉm cười: "Bản vương là Thương Hư!"...
Sau khi bị hút vào lỗ đen, vẻ mặt Tà Vương vẫn ngơ ngác.
Trong suốt hàng triệu năm bị phong ấn, hắn ta chưa bao giờ nghe nói tới cái tên Thương Hư. Song, sau khi được phá bỏ phong ấn thì hắn ta đã rất quen thuộc với cái tên này.
Hai chữ "Thương Hư" từng đại biểu cho vị vua không ngai của đại vực Thương Hư, một người đàn ông xuất thân tầm thường, lại bước lên ngai vàng phủ quân từng bước một. Ngay cả Uyên Hư thì chẳng qua cũng chỉ là kẻ bại dưới tay Thương Hư mà thôi. Nếu không phải Thương Hư đã không còn ở đây thì Uyên Hư thậm chí sẽ không có cơ hội trỗi dậy.
Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ trong câu chuyện của Thương Hư.
Điều khiến Tà Vương cảm thấy khiếp sợ là kế hoạch nằm gai nếm mật suốt mấy vạn năm của Thương Hư. Gã đó là một nhân vật dám đấu tranh với trời vì hồng nhan. Ngay cả Âm Thần cũng không dám làm thế, nhưng gã lại thật sự làm vậy. Không thể chỉ gọi gã là kẻ gan lớn bằng trời nữa, mà rõ ràng là một tên điên.
Trong mắt Tà Vương, tuy rằng Thương Hư không phải là người chơi cờ. Nhưng gã còn điên cuồng hơn cả người chơi cờ, lấy toàn bộ tương lai của âm phủ và giới nhân gian để làm tiền cược đánh cờ với trời, chỉ để tục mệnh cho hồng nhan.
Cho nên khi nghe cậu bé tóc trắng nói mình là Thương Hư thì Tà Vương hoàn toàn kinh hãi.