"Trò chơi à?" Đệ tử rõ ràng vẫn không hiểu huyền cơ cùng với cơ duyên trong trò chơi thì có liên quan gì tới hiện thực.
"Đừng đoán nữa. Chưởng môn làm thế đương nhiên là có suy tính của mình. Mấy tháng qua chưởng môn vẫn bôn ba ở bên ngoài chính vì đống mũ thực tế ảo này, tốn rất nhiều công sức mới có thể mang chúng về. Vì thế chưởng môn còn mua một thiết bị nạp điện bằng năng lượng mặt trời đặt trên đỉnh núi!" Nói rồi, trưởng lão mặc áo choàng đen chỉ vào ngọn núi chính.
"Đúng rồi, ngươi cũng mang một cái về đi, vào trò chơi xem thử, có khi ngươi cũng sẽ đạt được cơ duyên mà chưởng môn đã nói cũng nên!"...
Ngọn núi chính của dãy núi Đế Lăng.
Huyền Thiên Cơ mặc đạo bào màu đen hoa lệ đứng trên đỉnh ngọn núi chính, chăm chú nhìn mây mù cuồn cuộn trong gió lớn bên dưới. Giờ phút này, đạo bào của hắn ta tung bay trong gió, toàn thân lộ ra khí chất xuất trần, trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Trong thời đại mạt pháp cạn kiệt linh khí này, tuy rằng con đường tu luyện vẫn có thể bước đi, nhưng lại trở nên vô cùng khó khăn, đã không còn huy hoàng như xưa nữa. Nhưng dù là trong thời đại như vậy thì vẫn còn tồn tại người tu luyện. Mà Huyền Thiên Cơ hắn đây chính là một trong số đó, thân phận của hắn ta lại càng bất phàm hơn, chính là tông chủ của Hắc Ngục Tông.
Dòng dõi Hắc Ngục Tông bọn họ có thể kéo dài từ thời đại mạt pháp đến bây giờ không phải nhờ nội tình, mà là đủ nhẫn tâm, nhẫn tâm đến mức có thể không từ thủ đoạn vì lợi ích của mình.
Để có thể tiếp tục tồn tại trong thời đại mạt pháp, Huyền Thiên Cơ đã lập ra hai quy định trong Hắc Ngục Tông.
Dẫn dắt đệ tử tránh né thế tục là điều thứ nhất. Bởi vì họ không thể chống lại quốc gia cường đại. Quốc gia sẽ không bao giờ cho phép điều họ đang làm.
Nuôi nhốt tạp dịch là điều thứ hai. Bởi vì trong mắt Huyền Thiên Cơ, tạp dịch không chỉ là gia súc làm việc mà ở một lúc nào đó còn là huyết thực của đệ tử trong tông.
Cái gọi là huyết thực cũng không phải chỉ đơn giản coi những đệ tử tạp dịch là thức ăn, mà là luyện chế họ với linh thảo thành một loại Huyết Đan có thể tăng tu vi.
Trong mắt Huyền Thiên Cơ, máu của con người tốt hơn đám dã thú kia nhiều. Cho nên đây là mục đích chủ yếu nhất của việc nuôi nhốt tạp dịch.
Có điều hắn ta đương nhiên sẽ không cho đám tạp dịch biết điểm này. Mỗi lần cần huyết thực, hắn ta đều sẽ bảo đệ tử trong tông viện đủ lý do để đánh tạp dịch cho tới chết, sau đó mang thi thể của họ đi làm vật liệu luyện chế Huyết Đan.
Hành vi của Hắc Ngục Tông gọi là ma giáo cũng không hề quá đáng chút nào. Huyền Thiên Cơ cũng chưa bao giờ kiêng dè điểm này.
Theo Huyền Thiên Cơ thấy, có thể tiếp tục tu luyện trong thời đại mạt pháp này thì nên tự hào mới đúng. Sự sống chết của phàm nhân căn bản là không quan trọng.
Mà Huyền Thiên Cơ cũng vẫn cho rằng đáng lý mình phải là người tu luyện đứng đầu trong thời đại mạt pháp này mới đúng, thậm chí không thể gọi là một trong, mà là mạnh nhất!
Suy nghĩ này đã kéo dài mấy chục năm.
Nhưng mấy tháng trước, bởi vì mãi mà không thể đột phá cảnh giới mới nên Huyền Thiên Cơ đã quyết định xuống núi lịch luyện, bước chân vào đô thị lớn ở thế giới bên ngoài.
Tuy rằng ẩn thế, nhưng kỳ thật Huyền Thiên Cơ không hề xa lạ với khoa học kỹ thuật ở thế giới bên ngoài, bởi vậy hắn ta có thể hòa nhập vào cuộc sống ở đô thị một cách nhẹ nhàng.
Trong lúc lịch luyện ở hồng trần, một ngày nọ Huyền Thiên Cơ đã trùng hợp gặp một người tu luyện khi đang đi dạo công viện.
Huyền Thiên Cơ vẫn luôn tự nhận mình là người tu luyện mạnh nhất, nhưng người tu luyện này đã khiến hắn ta gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời.
Khi đó Huyền Thiên Cơ cảm nhận được linh khí dao động trong cơ thể người tu luyện đó nên đã có sát ý. Hắn ta muốn bắt giữ người này về Hắc Ngục Tông luyện chế thành huyết thực để giúp mình đột phá cảnh giới.
Chung quy máu của người tu luyện không phải là những tên tạp dịch tầm thường có thể sánh bằng.
Thế nhưng rõ ràng là Huyền Thiên Cơ đã quá tự cao về bản thân mình. Người tu luyện có diện mạo hiền hòa, tự xưng là Thất Danh kia hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với hắn ta.
Khi đó Huyền Thiên Cơ là đánh lén, nhưng đúng lúc đòn tấn công của hắn ta sắp đánh trúng Thất Danh thì trong đầu hắn ta bỗng xuất hiện một con ác quỷ khổng lồ. Tiếng kêu gào thê lương của nó khiến Huyền Thiên Cơ ngây người tại chỗ.
Sau khi hoàn hồn, tuy rằng Huyền Thiên Cơ rất kinh ngạc, nhưng hắn ta vẫn cắn răng ra tay thêm lần nữa.
Lần này Thất Danh không hề né tránh mà vẫn mỉm cười hiền hòa chịu một chưởng này. Ông ta không chỉ không hề nhúc nhích mà quanh thân bỗng phát ra ánh sáng màu đen, lập tức đánh bay Huyền Thiên Cơ ra ngoài.