Có điều gần đây Hắc Ngục Tông bắt đầu coi trọng sự kiện mất tích một cách ly kỳ, mỗi tối đều sẽ có rất nhiều đệ tử tông môn tuần tra trong thôn, khiến việc tìm kiếm mục tiêu thôn phệ của Hắc Hổ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Chẳng qua vẫn không thể gây khó dễ cho anh ta.
Nếu không thể giết người trong thôn thì đặt địa điểm giết người ở ngoài thôn Hắc Ngục.
Dù sao mỗi ngày cũng sẽ có rất nhiều tạp dịch phải ra ngoài chẻ củi, nấu nước. Hắc Hổ vẫn có rất nhiều cơ hội săn bắn.
Có thể nói mặc dù Hắc Ngục Tông đã canh phòng nghiêm ngặt, song tốc độ tăng thực lực của Hắc Hổ chưa bao giờ giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng nhanh hơn.
Hơn nữa Hắc Hổ che giấu rất tốt, vẫn là một người thanh niên vẻ mặt đờ đẫn ở trong tông môn nên chưa bao giờ bị nghi ngờ. Thậm chí đệ tử Hắc Ngục Tông hoàn toàn không nghĩ tới việc người đã săn bắn tạp dịch và đệ tử trong tông môn lại là một tên tạp dịch mà thường ngày họ có thể thoải mái đánh chửi.
Trong khoảng thời gian qua, Hắc Hổ phát hiện mình càng ngày càng máu lạnh vô tình.
Mấy ngày trước đó, anh ta đã giết chết một tạp dịch đã từng giúp đỡ mình. Tạp dịch đó cũng là một trong những người bạn ít ỏi của anh ta ở thôn Hắc Ngục.
Nhưng Hắc Hổ vẫn ra tay không hề do dự, cho dù gã đã van xin một cách đau khổ, nhưng Hắc Hổ y nguyên không tha cho gã.
Lúc này, Hắc Hổ bỗng nhớ tới một câu mà đệ tử tông môn lúc trước từng nói.
"Chúng ta là người tu luyện, cho nên cao hơn các ngươi một bậc. Đám tạp dịch các ngươi chính là súc vật, chết cũng không có gì đáng tiếc!"
Khi đó Hắc Hổ chỉ cảm thấy những lời này thật điên rồ, không coi mạng người ra gì mà cũng có thể ngang nhiên như thế.
Nhưng lúc này Hắc Hổ lại thấy những lời này chính xác đến nhường nào. Cá lớn nuốt cá bé mới là bản tính của con người. Cái gọi là lương thiện chỉ có thể tồn tại trong thế giới hòa bình. Nhưng nơi này Hắc Ngục Tông, là ma giáo ăn tươi nuốt sống. Phải hung ác hơn, gian xảo hơn thì mới có thể sống yên thân.
Bất tri bất giác, Hắc Hổ phát hiện suy nghĩ của mình bây giờ đã không khác những tên đệ tử Hắc Ngục Tông kia là bao, biến thành người mà trước kia mình căm hận nhất.
Nhưng Hắc Hổ không hối hận. Bởi vì anh ta chỉ muốn sống mà không cần phải suốt ngày lo lắng sợ hãi như trước kia nữa.
Tất cả thay đổi của anh ta đều nhờ phước của Hắc Ngục Tông. Cho nên anh ta phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn cả đệ tử Hắc Ngục Tông, trở thành người đứng đầu trong chuỗi thực vật, sau đó nuốt chửng tất cả bọn chúng, dùng cách điên cuồng nhất để báo đáp chúng, cảm ơn vì chúng đã khiến anh ta hiểu được đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
Lúc này Hắc Hổ đã tha hóa triệt để. Anh ta biết hành vi của mình là cực kỳ tàn nhẫn, song anh ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai.
Sắc trời tối dần, Hắc Hổ dừng việc tu luyện lại.
Sau khi đứng dậy, khí chất hung ác trên người anh ta biến mất, vẻ mặt khôi phục đờ đẫn cùng với chút sợ hãi, xách thùng gỗ đựng nước bắt đầu trở về trong thôn.
Trên đường về, Hắc Hổ gặp mấy nhóm đệ tử tông môn đang tuần tra. Có điều họ vẫn không phát hiện ra sự khác thường của Hắc Hổ, thậm chí không buồn nhìn anh ta lấy một lần thì đã lướt qua bên cạnh anh ta rồi.
Họ không thể nào ngờ được rằng tạp dịch mà họ vừa lướt qua chính là tên sát thủ khiến họ phải vất vả tìm kiếm vì sợ hãi.
Lại mấy ngày trôi qua, Hắc Hổ vẫn tiếp tục công cuộc thôn phệ trưởng thành. Cho dù trưởng lão đích thân điều tra thì vẫn không tìm thấy manh mối nào.
Hắc Hổ vẫn đang tích trữ lực lượng ngay trước mắt họ, chờ khoảnh khắc biến thành mãnh thú.
Hôm nay, Hắc Hổ làm xong việc vặt khác như thường lệ, chuẩn bị ra thôn nấu nước.
Trên đường đi, anh ta bắt đầu quan sát đệ tử tông môn xung quanh để tìm kiếm mục tiêu có thể săn bắn.
Lúc đến gần hồ, Hắc Hổ bỗng chú ý thấy một đệ tử tông môn lạc đàn.
Chẳng qua Hắc Hổ vẫn chưa ra tay mà lập tức chạy đến hồ, đồng thời không ngừng quan sát xung quanh để phòng ngừa có mai phục.
Nếu đã quyết định trở thành thợ săn thì cảnh giác là điều tất yếu.
Hắc Ngục Tông là ma giáo, anh ta đã ở đây ba năm nên biết rõ đám đệ tử này dối trá cỡ nào. Chỉ cần bất cẩn thì sẽ trúng bẫy của chúng.
Hơn nữa bây giờ đệ tử tông môn đều xuất hành túm năm tụm ba, đi ra ngoài một mình vốn đã rất khả nghi. Cho nên Hắc Hổ không dám mạo muội ra tay.
Có vẻ như tên đệ tử Hắc Ngục Tông kia cũng phát hiện Hắc Hổ, nhìn chằm chằm anh ta một lát rồi không chú ý nữa mà tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi đến bên hồ, Hắc Hổ bắt đầu múc nước, mắt vẫn tiếp tục quan sát xung quanh để xem xét tình hình.
Anh ta vốn định tu luyện ở đây, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt. Bên ngoài hồ có một tên đệ tử tông môn, anh ta dây dưa ở đây quá lâu thì rất có thể sẽ khiến hắn ta nghi ngờ.