"Ngươi cũng dám!" Thấy vậy, Tà Ma Thần chợt kinh hãi, nổi giận gầm lên.
Nhưng đến giờ phút này, Tà Vương sao dám lùi bước nữa. Hắn ta nhào lên người Tà Ma Thần, linh hồn chui vào cơ thể gã, bắt đầu va chạm với linh hồn của Tà Ma Thần.
Khi hai linh hồn vừa chạm vào nhau, thế giới trong mắt Tà Vương xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trước mắt hắn ta xuất hiện một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất. Trước thân ảnh này, hắn ta nhỏ bé như một hạt bụi trần.
Nhưng hắn ta vẫn nổi dũng khí nhào vào người khổng lồ kia, bắt đầu ăn mòn từng chút một.
Trong quá trình thôn phệ,"Ý thức thần ấn" của Tà Ma Thần biến thành bề ngoài bóng loáng của người khổng lồ. Song tia sáng này lại bị thần khí do Bắc Ly khống chế kiềm nén trong người, hoàn toàn không thể tràn ra bên ngoài để xóa sổ Tà Vương còn đang liên tục thôn phệ.
Điều này không thể nghi ngờ khiến Tà Ma Thần vô cùng tức tối. Rõ ràng chỉ cần một ý niệm của mình là đủ để giết chết con sâu đang gặm nhấm mình để trưởng thành.
"Dừng tay lại!" Người khổng lồ thần ấn rống lên trong thiên địa ý thức, song Tà Vương lại có tai như điếc, chỉ chuyên tâm gặm nhấm.
Cảm giác ý thức thể dần dần lớn mạnh khiến Tà Vương vô cùng thoải mái, càng ăn càng nghiện, thể tích cũng dần dần tăng lên.
Mà lúc này, Bắc Ly cũng nhắm mắt tiến vào không gian ý thức này. Cô điều khiển lực lượng thần khí kiềm chế chặt chẽ thần ấn ý thức của Tà Ma Thần để hắn ta không thể phản phệ Tà Vương.
Trong lúc thôn phệ, thể tích của Tà Vương càng ngày càng khổng lồ. Chỉ trong chớp mắt đã cao lên bốn năm mét. Tuy rằng vẫn không thể so với người khổng lồ ý thức của Tà Ma Thần, nhưng tốc độ thôn phệ cũng tăng lên mấy lần.
Giờ khắc này, Tà Ma Thần đã hoàn toàn hoảng sợ.
Từ ý thức bị thôn phệ không bài xích Tà Vương có thể thấy được, Tà Vương thật sự có thể kế thừa thần ấn của hắn ta. Chỉ cần chờ đến khi ý thức thể của Tà Vương khổng lồ hơn thì Tà Vương sẽ được thần ấn tán thành, đến lúc đó Tà Vương mới là chủ thể, còn mình lại biến thành phó thể.
"Chúng ta bàn bạc lại đi!" Tà Ma Thần bắt đầu gào lên.
Lúc này, hắn ta đã không còn bất cứ át chủ bài nào. Nếu cứ tiếp tục ngoan cố chống lại thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cho nên hắn ta sợ hãi, muốn thương lượng với Lục Vô và Bắc Ly tiếp.
"Bàn gì mà bàn? Có gì để bàn nữa đâu!" Giọng nói của Bắc Ly vang lên trong không gian ý thức.
"Ta đồng ý, ta sẽ nghịch thiên cùng các ngươi!"
Nghe thấy lời này, Tà Vương vốn cực kỳ sợ hãi Tà Ma Thần lập tức tăng tốc độ gặm nhấm, chỉ sợ Lục Vô và Bắc Ly đồng ý.
"Tà Ma Thần! Cơ hội cuối cùng này không phải là do ta cho ngươi, mà là do tỷ ấy cho ngươi. Ta đã đồng ý với tỷ ấy rằng sau khi ngươi sống lại thì sẽ khuyên ngươi thêm lần nữa. Ngươi đã dùng hết cơ hội thứ tư này rồi, mà tỷ ấy đã không còn trên cõi đời này từ rất lâu, thế nên ta sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào nữa!" Giọng nói của Bắc Ly vang vọng trong không gian ý thức.
Nghe vậy, Tà Vương đang gặm nhấm ý thức của Tà Ma Thần không khỏi sung sướng, biết thần ấn vẫn sẽ là của mình.
"GRUHH!" Người khổng lồ thần ấn ngửa mặt lên trời rít gào dữ tợn.
Hắn ta vốn tưởng rằng sống lại là cơ hội để mình làm lại từ đầu, nhưng không ngờ sau quãng thời gian trùng sinh ngắn ngủi, hắn ta lại nghênh đón linh hồn và thần ấn ý thức hoàn toàn bị hủy diệt. Trong lòng Tà Ma Thần tràn ngập không cam lòng.
Lúc này Tà Vương đã trưởng thành càng ngày càng nhanh, đã có thân thể khổng lồ như một ngọn núi nhỏ. Há mồm ra là có thể cắn được một miếng ý thức thần ấn thật lớn.
Trong quá trình thôn phệ, trên trán Tà Vương cũng hiện lên một dấu ấn hình ngọn lửa màu tím nhạt nhẽo, hơn nữa càng ngày càng đậm hơn.
Mà ý thức của Tà Ma Thần lại bắt đầu tan rã.
Diệt Đại Đế, chứng Thiên Ma...
Trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, Tà Ma Thần nghĩ tới ước mơ mà mình đã từng điên cuồng theo đuổi.
Nhưng đến giây phút cuối cùng, hắn ta lại nhớ tới sự khinh miệt của Bắc Ly đối với ước mơ của mình... ...
Mọi việc đã kết thúc.
Dưới sự áp chế của Bắc Ly, cho dù Tà Ma Thần có ý thức thần ấn, song vẫn không thể chống lại Tà Vương thôn phệ.
Trong lúc gặm nhấm, lượng ý thức của Tà Vương không ngừng được tăng lên, thần ấn rực lửa màu tím trên trán cũng càng ngày càng rõ rệt. Ngược lại thần ấn của Tà Ma Thần càng ngày càng mờ nhạt.
Thấy cổ thần một thời gục ngã, ánh mắt Bắc Ly hiện lên một chút thất vọng cùng không đành lòng, nhưng ngay sau đó cô lập tức nghĩ tới Lục Vô, ánh mắt lại trở nên cực kỳ kiên định.
"Trên con đường luân hồi vô tận, em sẽ vẫn ở bên anh. Anh muốn gì em cũng sẽ mang đến cho anh!" Bắc Ly thều thào.