"Hình như thủ lĩnh của đám người đó là thương nhân linh quặng thường xuyên đến đây!" Hộ vệ vội đáp.
Hàn Nguyên Vũ cực kỳ phẫn nộ. Hắn ta lập tức đứng dậy, dẫn đám hộ vệ chạy tới khu gieo trồng linh điền.
Đến linh điền, Hàn Nguyên Vũ mới phát hiện không phải là rất nhiều người mà quả thực là biển người tấp nập, khoảng chừng mấy nghìn người, tất cả đều cầm công cụ để đào quặng.
"Các người đang làm gì? Dừng lại cho ta! Các người làm thế là trái pháp luật đấy có biết không hả?" Hàn Nguyên Vũ giận dữ mắng mỏ, muốn ngăn cản họ.
Nhưng đám người này hoàn toàn không nghe Hàn Nguyên Vũ mà tiếp tục giẫm đạp phá hỏng linh điền của hắn ta, khiến cả linh điền đều nát bét, hang hốc ở khắp nơi. Linh thực đã bị đạp hư đến mức không còn hình dáng nữa.
Thấy vậy, Hàn Nguyên Vũ tức giận đến mức run lên.
Nhưng số hộ vệ mà hắn ta mang tới cũng không nhiều nên hoàn toàn không thể chống lại họ, cũng không có sức để chống lại.
Hàn Nguyên Vũ lại nổi giận mắng mấy câu, phát hiện vẫn không thể ngăn cản họ đào bới phá hỏng. Hắn ta lập tức xoay người rời đi.
Lần này, hắn ta muốn đi tìm người giám sát pháp điển của thành Phạm Thiên để họ bảo vệ lẽ phải cho mình.
Chung quy vùng đất này đã được hắn ta nhận thầu, tất cả tài nguyên được phát hiện ở đây đều thuộc về hắn ta. Đây là tài sản được pháp điển bảo vệ.
Song mọi chuyện lại không thuận lợi như Hàn Nguyên Vũ nghĩ.
Những kẻ đào bới trộm vẫn còn tiếp tục. Nói cách khác, hắn ta phải chịu đựng tổn thất lớn mỗi phút mỗi giây.
Nhưng không có giám sát pháp điển bảo vệ công bằng cho mình, hắn ta hoàn toàn không có lực lượng để trừng phạt đám thương nhân linh quặng này.
Giờ khắc này, hắn ta nghĩ tới thành chủ thành Phạm Thiên. Hắn ta mong rằng thành chủ có thể bảo vệ mình.
Có điều hắn ta không thể ngờ được rằng, thành chủ lại không có mặt trong thành.
Lúc này, Hàn Nguyên Vũ bỗng cảm thấy cực kỳ bất lực.
Hắn ta tin rằng pháp điển có thể mở rộng chính nghĩa cho mình, nhưng những người chấp hành pháp điển lại đều không có ở đây. Hắn ta hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.
Hàn Nguyên Vũ không còn cách nào khác, đành phải trở về nhà.
Trong linh điền, đám thương nhân linh quặng dẫn theo rất nhiều công nhân đã sớm xới khắp linh điền lên, bắt đầu điên cuồng đào móc, trộm cắp của cải vốn thuộc về Hàn Nguyên Vũ.
Hàn Nguyên Vũ không cam lòng, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mỗi ngày đều đến thành Phạm Thiên một lần để tìm những người chấp pháp.
Sau một tháng chờ đợi đắng cay, Hàn Nguyên Vũ vẫn không thể chờ được thành chủ và những giám sát pháp điển đến đây.
Hôm nay, Hàn Nguyên Vũ lại vào thành. Hắn ta đến trụ sở của đoàn giám sát pháp điển trước, sau khi nhận được tin tức các giám sát không ở đây, hắn ta lại vội đến phủ thành chủ.
Mới đến bên ngoài dinh thự thành chủ, Hàn Nguyên Vũ vui sướng phát hiện thành chủ đang vừa cười vừa đi ra ngoài với một người đàn ông mặc trang phục giám sát.
Hàn Nguyên Vũ vui mừng lập tức chạy tới.
"Thưa thành chủ và giám sát pháp điển đáng kính, lợi ích của ta đang bị xâm phạm, ta cần sự giúp đỡ của các ngài!"
Nghe vậy, nụ cười trên môi thành chủ và giám sát pháp điển thu lại, sau đó trịnh trọng hỏi: "Ngươi nói cụ thể là chuyện gì xảy ra đi!"
Nghe vậy, Hàn Nguyên Vũ lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Sau khi nghe Hàn Nguyên Vũ kể, thành chủ gật đầu với vẻ trịnh trọng: "Ta đã biết chuyện này. Dám ngang nhiên cướp đoạt tài sản của ngươi, họ đã xúc phạm quy tắc của Ma Tích Pháp Điển! Họ sẽ bị trừng phạt!"
Giờ khắc này, cuối cùng Hàn Nguyên Vũ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta hít sâu một hơi, vội cúi đầu cảm tạ thành chủ và giám sát pháp điển.
Lần này, Hàn Nguyên Vũ trở về với tâm trạng phấn khởi. Bởi vì hắn ta vẫn luôn tin rằng "Ma Tích Pháp Điển" và người chấp hành sẽ mang chính nghĩa đến cho hắn ta.
Nhưng sau khi Hàn Nguyên Vũ rời đi, thành chủ và đội trưởng giám sát pháp điển lại nhìn nhau cười.
Đêm đó, nhà Hàn Nguyên Vũ bị thương nhân linh quặng tập kích. Những thứ quý giá trong nhà đều bị cướp sạch, thậm chí tòa nhà của hắn ta còn bị ma hỏa đốt cháy.
Đêm đó, Hàn Nguyên Vũ mất đi tất cả. Ngay cả vợ hắn ta cũng bị chết trong vụ cháy đó. Nếu không phải có một người hộ vệ bảo vệ thì hắn ta nhất định cũng sẽ mất mạng.
Hàn Nguyên Vũ mang theo thống khổ và phẫn nộ lại chạy tới thành Phạm Thiên.
Nhưng hắn ta lại nhận được tin tức là thành chủ và giám sát pháp điển đã rời thành, đến thành Quỷ Linh.
Hai người này rời đi vào thời điểm mấu chốt nhất. Hàn Nguyên Vũ đã ý thức được không đúng lắm.
Nhưng bây giờ hắn ta đã mất tất cả. Linh điền bị cướp, tòa nhà bị cháy, ngay cả người vợ cũng đã chết trong biển lửa.
Hàn Nguyên Vũ không thể ngờ được rằng Thiên Nguyên Thạch lại mang ác mộng đến cho hắn ta chứ không phải là tiền tài.