Nhưng Hokushin Itto không hề biết rằng, cũng chính vì sự vĩ đại của gã đã khiến cha gã, Hokushin Hideo dần dần cảm thấy áp lực.
Áp lực này không phải do Hokushin Itto, mà là do người từ bên ngoài.
Cuộc tỷ thí kiếm thuật cổ điển được tổ chức một năm hai lần, quán quân tổ thiếu niên đều không có bất cứ ngoài ý muốn, bị Hokushin Itto thu hoạch một cách thoải mái. Song ở tổ trưởng thành, hạng nhất từ dưới lên cũng không có bất cứ ngoài ý muốn, đó chính là cha gã, Hokushin Hideo.
Ban đầu, sự đối lập và chênh lệch này chỉ khiến Hokushin Hideo cảm thấy kiêu ngạo vì Hokushin Itto, cho rằng gã có thể đạt tới độ cao mà mình chưa bao giờ với tới.
Nhưng dần dà, tiếng bàn tán từ bên ngoài bắt đầu nhiều hơn.
Khi đó, Hokushin Hideo đã dần dần bị áp lực. Bởi vì trong lúc trao đổi với những người trong nghề, họ luôn so sánh ông với con trai Hokushin Itto của ông, thậm chí trong lúc vô tình, ông còn nghe thấy người khác nói:
Nếu Hokushin Itto sinh ra ở một trường phái khác thì mới hoàn hảo. Sinh ra ở dòng họ Hokushin thật sự là lãng phí tài năng.
Đối với một truyền nhân kiếm thuật như ông mà nói thì đây là một sự sỉ nhục không thể chịu đựng được.
Sau lần đó, ông sẽ thường xuyên nhớ lại lời bàn luận của những người cùng nghề, càng cảm thấy mình là một kẻ nhu nhược và yếu đuối.
Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong lòng Hokushin Hideo, mãi mà không thể biến mất, như thể đã biến thành tâm ma tra tấn ông.
Cũng đúng khoảnh khắc đó, Hokushin Hideo đã đưa ra một lựa chọn. Ông quyết định tu luyện kiếm thuật cổ điển do tổ tiên để lại, đó là Nhất Đao Lưu - Thái Uyên.
Trong các trường phái kiếm thuật cổ điển thời đó, có một lệnh cấm rõ ràng là không được phép tu luyện "Kiếm thuật có kiếm ý", thậm chí không thể nói là cấm mà là sợ hãi.
Bởi vì loại kiếm thuật này quá tổn thương thân thể. Họ không biết ngày xưa tổ tiên của họ đã sáng tạo ra loại kiếm pháp này như thế nào, hơn nữa còn thừa nhận sự tổn thương do tu luyện loại kiếm thuật này kiểu gì.
Nhưng họ nhất định là không có khả năng tu luyện nó. Vô số người đã dùng tính mạng của mình để dạy họ điều đó.
Những kiếm sĩ tu luyện kiếm thuật cổ điển có kiếm ý hầu hết đều bị tàn tật hoặc thương tổn, thậm chí có vấn đề về tinh thần, tóm lại không một ai ngoại lệ, không một ai có kết cục tốt.
Sau khi những người đời trước đã thử nghiệm nhiều lần, hậu duệ của các trường phái kiếm thuật cổ điển này đã không còn dám chạm vào kiếm pháp kiếm ý cổ điển này nữa mà niêm phong chúng, chỉ chọn tu luyện kiếm chiêu, kiếm thế đơn giản nhất, coi những thứ cơ bản nhất này để lưu truyền lại cho đời sau.
Hokushin Hideo đương nhiên là biết rõ điều này. Nhưng khi đó ông đã quyết tâm rồi. Ông quyết định phải chứng minh bản thân mình, hơn nữa muốn con trai thấy cha nó không phải là một kẻ nhu nhược, không phải kẻ bại trận, cũng có thể trở thành người xuất sắc nhất.
Hokushin Itto không hề biết về hành vi của cha mình. Gã chỉ nhận thấy cha mình bỗng trở nên thoải mái hơn, không còn âm u hay đanh mặt như ngày xưa nữa. Đối với Hokushin Itto mà nói thì đây là chuyện tốt.
Nhưng tin dữ đến rất nhanh. Một ngày nọ, khi Hokushin Itto từ trường học trở về, vừa bước vào cửa, gã đã thấy máu tươi chảy đầy nhà.
Khi đó, đầu óc Hokushin Itto như ù đi. Gã vội chạy vào trong buồng.
Sau đó gã phát hiện mẹ mình đang ngơ ngác ôm thân thể dính đầy máu của cha, vẻ mặt bà tràn đầy tuyệt vọng. Sau đó, bà cầm thanh kiếm yêu quý được đặt tên là "Vô Tâm Hoàn" trong tay Hokushin Hideo, rồi cứa qua cổ mình trong vẻ mặt khó tin của Hokushin Itto.
Khi đó, Hokushin Itto mới mười bốn tuổi. Chứng kiến cảnh tượng này, gã quỳ rạp xuống đất, lộ rõ sự bất lực và tuyệt vọng của mình. Gã mong rằng tất cả mọi thứ đều là giả, đều là giấc mơ biết nhường nào.
Thậm chí gã không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng sáng nay, người một nhà còn mới ăn cơm với nhau, tại sao đến tối trở về, mọi chuyện lại biến thành thế này.
Khi đó, Hokushin Itto đã rối bời. Gã bỗng nhớ buổi sáng cha đã nói một câu.
"Hôm nay cha sẽ đi tìm Iai để so đấu kiếm thuật thử xem. Lần này, cha nhất định sẽ thắng ông ấy!"
Khi đó, Hokushin Itto chỉ nói một câu "Cố lên" rồi đi học. Song gã vẫn nhớ rõ câu nói của cha mình.
Điều này khiến Hokushin phản xạ cho rằng đối thủ của cha gã, Iai Tezuka đã hại chết ông ấy trong lúc tỷ thí kiếm thuật.
Mà mẹ mình vẫn luôn ân ái với cha đã không chịu được nỗi đau ly biệt khi chứng kiến cái chết của cha nên mới lựa chọn đi theo cha.
Trong giới kiếm thuật cổ điển chuyện chết người vì ngộ thương trong lúc tỷ thí tuy rằng không thường xuyên xảy ra, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra tình huống này.
Bởi vì kiếm thuật cổ điển là loại kiếm thuật giết người thực sự chứ không phải chỉ có chiêu thức hoa lệ.
Cho nên mới có một quy định bất thành văn trong giới kiếm thuật cổ điển, cũng là điều mà cha của Hokushin Itto thường xuyên nhắc nhở gã, đó chính là nếu ngộ thương trong tỷ thí thì đối thủ không cần phả chịu trách nhiệm, người nhà không được phép bắt đền, không thì coi như vĩnh viễn rời khỏi giới kiếm thuật cổ điển, thậm chí còn bôi nhọ tổ tiên nhà mình.