Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 760 - Chương 760: Khả Năng

Chương 760: Khả Năng Chương 760: Khả Năng

Sự thật quá nghiệt ngã, khiến Hokushin Itto không nhịn được gào khóc. Gã không thể tiếp thụ sự thật này.

Lúc này, gã vô cùng căm hận sự vĩ đại của mình. Nếu mình không mang áp lực đến cho cha thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Bất lực chính là cụm từ chính xác nhất để miêu tả gã lúc này.

Dường như cả thế giới đều biến thành màu xám. Gã nằm trên mặt đất, ôm nhật ký của mẹ khóc rống. Giờ đây trông gã mới giống như một đứa trẻ... ...

Sau khi biết chân tướng, cuộc sống sau này của Hokushin Itto tràn ngập bóng tối.

Kiếm đạo, học hành, sinh hoạt, mọi thứ đều không khiến Hokushin Itto nổi lên một chút hứng thú. Gã cứ sống một cách vô tri vô giác.

Hối hận và tự trách tràn ngập mọi ngõ ngách trong cuộc sống của gã.

Hai năm cứ thế trôi qua. Giới kiếm thuật cổ điển hầu như đã quên mất thiên tài kiếm thuật như ngôi sao băng lướt qua bầu trời này. Gã đã trở thành quá khứ.

Mà hai năm này, Hokushin Itto cũng đã thích say rượu, thích hút thuốc, dùng mọi cách để khiến mình mất cảm giác.

Kiếm quán trong nhà gã cũng nhanh chóng đóng cửa vì không người quan tâm. Gã rời khỏi căn nhà khiến mình tuyệt vọng, bắt đầu lang thang như một kẻ vô gia cư.

Không ai dám tin rằng gã đàn ông râu ria xồm xoàm, đầu óc rối bù, mặt mày bẩn thỉu này lại là một người thiếu niên còn chưa đầy mười bảy tuổi.

Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, bị người khác xua đuổi, bị người khác ghét bỏ, sống như một đống rác rưởi bị vứt bên lề đường, không có bất cứ giá trị, cũng không có bất cứ sự thông cảm nào.

Ngay cả Hokushin Itto cũng thấy đây đều là do gã tự làm tự chịu.

Cho nên gã không hề oán trách ai. Sau khi biết chân tướng, gã chỉ còn tự trách bản thân mình.

Ngày hôm ấy, Hokushin Itto vẫn lang thang không có mục đích, say lờ đờ bước đi tập tễnh. Chính gã cũng không biết tại sao mình lại đi đến bờ biển.

Gió biển phấp phới, tiếng sóng ập tới hết đợt này tới đợt khác, ánh nắng chiều ráng đỏ nhuộm đẫm nửa bầu trời.

Chứng kiến cảnh tượng này, Hokushin Itto không khỏi ngây ngẩn cả người. Bởi vì nó vô cùng quen thuộc, trong trí nhớ của gã cũng từng có một cảnh tượng như vậy.

Đó là khi cha và mẹ còn trên cõi đời này, có một lần mẹ gã đã tổ chức liên hoan bên bờ biển.

Khi ấy Hokushin Itto mới chín tuổi, cũng là lúc gã vừa tiếp xúc với kiếm đạo. Gã còn nhớ rõ, cha đã biểu diễn kiếm thuật bên bờ biển cho gã xem. Cũng từ giây phút ấy, gã đã yêu phải kiếm thuật.

Còn mẹ gã thì chỉ vào biển cả, dịu dàng xoa đầu gã nói rằng: "Itto, lòng dạ của con phải rộng lớn như biển cả, trở thành một người đàn ông chân chính. Bởi vì còn sẽ kế thừa truyền thống của dòng họ Hokushin, không thể làm mất mặt tổ tiên đâu nhé!"

Giờ đây, Hokushin Itto còn nhớ rõ lúc đó mình đỏ mặt gật đầu thật mạnh.

Đôi mắt gã đỏ ngầu. Bởi vì gã nhớ cha và mẹ, thật sự rất nhớ.

Gã rót rượu sake vào miệng, nghe tiếng sóng biển ập lên bờ cát rào rạt, đôi mắt gã say lờ đờ, tiếng động bên tai càng ngày càng mơ hồ, tầm mắt cũng càng ngày càng mờ nhạt.

Trong mơ, gã lại nhớ tới cảnh tượng gia đình gã ở bên bờ biển. Trên gương mặt gã lộ ra nụ cười hiếm hoi. ...

Không biết đã qua bao lâu, Hokushin Itto cảm nhận được chóp mũi ngứa ngáy. Gã tỉnh lại từ trong giấc ngủ.

Gã mở mắt ra thì thấy một cô gái tươi cười ngọt ngào đang nghịch ngợm đụng vào mũi gã từng chút một.

Thấy Hokushin Itto mở mắt, cô gái thè lưỡi, lùi lại mấy bước.

Giờ khắc này, Hokushin Itto thấy rõ khuôn mặt của cô ấy.

Điều khiến gã kinh ngạc là cô gái này lại là một "Vu nữ" ở đền thờ.

Cô mặc áo kimono trắng, quần hakama màu đỏ, mang tất tabi* màu trắng cùng với giày rơm quai đỏ, cột tóc bằng giấy đàn trắng hoặc takenaga**, còn có áo khoác chihaya*** chuyên dụng của vu nữ.

* Tất tabi là loại tất trắng xỏ ngón của Nhật.

** Takenaga là một loại dây buộc tóc nhiều tầng. Có thể Google để biết thêm chi tiết.

*** Áo chihaya là một loại áo haori (Áo khoác kiểu Nhật) màu trắng mỏng, chỉ có vu nữ mới được dùng.

Tuy rằng đã là hiện đại, nhưng ở Nhật Bản, vu nữ vẫn có địa vị rất cao quý. Bởi vì vu nữ Nhật Bản tồn tại vì thần linh, khác với họ là vu nữ Long Quốc tồn tại vì con người.

Trong thời kỳ có quyền lực cao nhất, vu nữ ở đền thờ được coi là người phát ngôn của thần ở nhân gian, thậm chí còn được gọi là con của thần, có địa vị tối cao được muôn dân kính ngưỡng.

Cho dù đến thời hiện đại, tuy thân phận vu nữ đã không còn hiển hách như xưa, song vẫn là một loại tượng trưng, là một loại "quý tộc" khác trong xã hội bình đẳng.

"Tại sao anh lại ngủ ở đây?" Vu nữ tò mò hỏi.

Hokushin Itto không trả lời mà chậm rãi đứng dậy, cầm bình rượu lên rồi lảo đảo đi về phía thị trấn trong ánh mắt kinh ngạc của vu nữ.

Thấy thái độ của Hokushin Itto, vu nữ rất là kinh ngạc. Bởi vì thường ngày người xung quanh đều rất tôn kính với cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người không thèm ngó ngàng gì tới cô.

Bình Luận (0)
Comment