Đối kháng quỷ thần bằng thân thể phàm thai, Hokushin Itto khiến bà ta phải kinh hãi.
Bà ta không biết rằng thực ra mỗi khi rời khỏi đền thờ, Hokushin Itto đều sẽ chăm chỉ rèn luyện kiếm thuật, tìm kiếm các vị tiền bối của giới kiếm thuật cổ điển học tập chiêu thức.
Lòng thành của gã thuyết phục rất nhiều người. Các vị tiền bối kiếm thuật cũng không đành lòng thấy tài năng kiếm thuật của Hokushin Itto bị lãng phí nên đã bắt đầu dạy gã kiếm thuật và sát chiêu.
Cứ thế, Hokushin Itto trở nên mạnh hơn theo từng ngày, mỗi ngày đều đạt tới một cảnh giới mới. Đây chính là tài năng của gã, thiên tài kiếm đạo vạn năm khó gặp.
Trong thời gian này, Hokushin Itto một người một kiếm đã chiến thắng rất nhiều tiền bối trong giới kiếm thuật cổ điển. Trong mắt con cháu của các trường phái kiếm thuật cổ điển, vị thiên tài trở về này hoàn toàn xứng đáng là "vị vua không ngai" trong cuộc tỷ thí kiếm thuật tổ trưởng thành trong tương lai. Gã sẽ xưng bá giới kiếm thuật cổ điển mấy chục năm, không có địch thủ.
Nhưng Hokushin Itto hoàn toàn không bận tâm tới điều đó. Gã lại cầm kiếm lên chỉ để tìm lại tự do cho cô, chứ không cần những thứ khác.
Thế nên trong ánh mắt kinh ngạc của các tiền bối giới kiếm thuật cổ điển, Hokushin Itto vừa tròn mười tám tuổi lại bỏ qua tư cách đại biểu trường phái Nhất Đao Lưu tham dự tổ trưởng thành.
Nhưng gã vẫn không buông kiếm xuống. Thanh kiếm này chính là chìa khóa đánh vỡ thế giới đen tối đang giam cầm Kikyo.
Khổ luyện, khiêu chiến.
Khổ luyện, rồi lại khiêu chiến...
Hokushin Itto lần lượt bại trận, thương tích trên người càng ngày càng nhiều, nhưng gã chưa bao giờ bỏ cuộc. Sau mỗi lần thất bại, gã đều có thể trở nên mạnh hơn.
Mãi đến một ngày, lại chiến đấu lần nữa, Vô Tâm Hoàn trong tay gã đâm xuyên qua Shikigami ác quỷ, chém nó thành khói đen đầy trời.
Gã đã thành công, chiến thắng trong ánh mắt khó tin của nữ tư tế, dùng lực lượng kiếm đạo của phàm nhân đâm thủng chướng ngại vật thần lực.
Khoảnh khắc ấy, Hokushin Itto cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Bởi vì gã lại cầm kiếm lên chính vì thời khắc này.
Song chính vào giây phút ấy, nữ tư tế lại nói cho Hokushin Itto biết một sự thật nghiệt ngã: "Kikyo đã chết từ lâu rồi!"
Câu nói này như một thùng nước lạnh thấu xương rót lên trái tim Hokushin Itto, niềm vui trong lòng gã lập tức tắt ngủm.
Hokushin Itto không màng tới nữ tư tế ngăn cản mà xông thẳng vào địa cung của dòng họ Inyo, bắt đầu điền cuồng tìm kiếm.
Cuối cùng, gã bước tới một căn phòng.
Căn phòng đó trống rỗng, nhưng trên vách tường lại được dán rất nhiều tờ giấy, bên trên vẽ cảnh tượng hai người tay cầm tay ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn bên bờ biển, còn viết rất nhiều câu chuyện ngắn về hai người.
"Mình rất thích ở bên cạnh cậu ấy, rất yên bình, rất tĩnh lặng, rất vui vẻ..."
"Không thể lén chạy ra ngoài tìm cậu ấy rồi, mình nhớ cậu ấy quá..."
"Bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ? Có khi nào cũng đang nhớ mình không? Không, cậu ấy nên quên mình đi thì tốt hơn..."
"Thật ra mình phát hiện mình hơi thích cậu ấy một chút..."
"Quào, hôm nay mình lại nằm mơ thấy mình sinh con cho cậu ấy, xấu hổ quá đi..."
"Chắc mình sắp chết rồi, chung quy mình là vật hiến tế cho Shikigami mà... May mà cậu ấy không biết chuyện này, tốt lắm, dù sao thì lúc bị ăn, chắc chắn trông mình sẽ rất xấu. May mà cậu ấy không thấy cảnh này..."...
Mấy bức tranh, những dòng chữ, tất cả mọi thứ đều kích thích thần kinh của Hokushin Itto.
Vật hiến tế!
Giờ khắc này, cuối cùng Hokushin Itto đã hiểu tại sao nữ tư tế lại nói Kikyo đã chết. Bởi vì cô ấy lại trở thành vật hiến tế dùng để nuôi dưỡng Shikigami!
Đau lòng, đau lòng vô tận, hơn nữa lửa giận đang sục sôi trong lòng.
Hokushin Itto xông vào cũng đã làm kinh động các Âm Dương Sư đang tu hành trong địa cung. Họ nhanh chóng tụ tập đến đây.
Giờ khắc này, Hokushin Itto phẫn nộ đến mức chỉ muốn giết người.
Nhưng gã chỉ có một mình, tuy rằng gã rất mạnh, tuy rằng kiếm thuật của gã tuyệt đỉnh, song khi phải đối mặt với đông đảo Shikigami do Âm Dương Sư triệu hồi, cho dù gã đã vung kiếm liên tục, thì vẫn không phải là đối thủ của họ.
Lại là lực lượng mà gã không thể địch nổi, lại bị trọng thương thêm lần nữa. Hokushin Itto vốn sẽ bị giết chết.
Nhưng nữ tế tự kia bỗng đến đây và cứu gã. Bà ta nói với Hokushin Itto rằng sau này đừng đến đây nữa, không thì lần sau gã sẽ không thể sống sót đi ra ngoài được nữa đâu.
Hokushin Itto đã trọng thương đến mức hấp hối. Gã hỏi nữ tư tế tại sao lại cứu mình.
Khi đó, nữ tư tế lại nói "Kikyo là con của ta".
Khoảnh khắc ấy, Hokushin Itto phẫn nộ chất vấn nữ tư tế tại sao lại nhẫn tâm nhìn Kikyo bị hiến tế cho Shikigami?
"Tất cả đều là vận mệnh, ta không thể kháng cự, con bé cũng không thể kháng ngự. Còn ngươi, lại càng không thể kháng cự!" Nói xong câu này, nữ tư tế cũng lộ vẻ thương cảm.
Trước khi rời đi, bà ta nói với Hokushin Itto rằng đừng bao giờ nghĩ tới chuyện báo thù. Thực lực của dòng họ Inyo không chỉ có những gì gã thấy thôi đâu. Sức mạnh như thần linh ấy, cho dù kiếm thuật của gã có mạnh đến mấy thì có thể chiến đấu với thần linh được không?