Thân là người phụ trách server châu Á, sau khi nhận được thông tin của chú Cổ, Hàn Nguyên Vũ lập tức gửi cho Lục Vô, hỏi ý kiến của hắn.
Tuy rằng người chơi tự nguyện, song dù sao cũng là lấy cánh tay thật sự đi rèn vũ khí. Hắn ta không thể tự tiện đồng ý với quyết định mạo hiểm này. Suy cho cùng thì hắn ta cũng không thể cai quản chuyện linh hồn, quyền hạn đều nằm trong tay Lục Vô.
Phản hồi của Hàn Nguyên Vũ nhanh chóng được đưa đến tay Lục Vô.
Đối với lời thỉnh cầu hoang đường này, Lục Vô vốn định từ chối một cách quyết đoán. Chung quy chế tạo vũ khí trong trò chơi sẽ khiến thân thể trong hiện thực cũng bị tàn phế, thế thì sao còn là trò chơi nữa, quá hung hãn rồi. Tam quan của Lục Vô rất đứng đắn nên kiên quyết phản đối.
Nhưng vì tò mò nên hắn lấy tư liệu của Hokushin Itto ra.
Sau khi xem xét thông tin của Hokushin Itto, Lục Vô kinh ngạc phát hiện đây lại là một thiên tài kiếm đạo, hơn nữa còn vừa vặn đã mất cánh tay phải trong hiện thực.
Nói cách khác, cho dù linh hồn của cánh tay phải biến mất thì cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới cuộc sống hiện thực của gã.
Hơn nữa trong lúc tìm hiểu chi tiết, Lục Vô cũng phát hiện tài năng kiếm đạo của Hokushin Itto đã không thể chỉ nói là cường hãn. Gã và Ngạo Kiếm có thể nói là hai cực đoan.
Ngạo Kiếm là một lòng si mê kiếm, ngộ kiếm, không thèm quan tâm mọi thứ trong thế tục, thuộc loại kẻ si kiếm cực đoan. Tâm cảnh và tài năng này khiến anh ta vô cùng phù hợp với kiếm đạo, trong tay có kiếm thì không thể phá.
Mà Hokushin Itto là một loại cực đoan khác. Kiếm của gã có tình cảm, gã dùng kiếm vì tình cảm.
Ban đầu vì kỳ vọng của cha mẹ, nên gã mới bắt đầu dùng kiếm. Đây là "kiếm tình thân".
Nhưng sau khi cha mẹ chết, kiếm tình thân của gã lại biến thành kiếm báo thù.
Sau này gặp Kikyo, đến khi Kikyo rời đi, gã thề sẽ cứu Kikyo ra khỏi địa cung. Kiếm này biến thành kiếm thề ước.
Khi Kikyo chết, để giảm bớt khó chịu, để trút hết lửa giận, kiếm này biến thành kiếm tàn sát.
Mà bây giờ, áy náy trong quá khứ khiến Hokushin Itto lại muốn cầm kiếm lên, lần này là kiếm thủ hộ.
"Mũi kiếm báu được rèn giũa mà ra, hương hoa mai từ giá lạnh mà có."
Những lời này dùng để miêu tả Hokushin Itto là không thể phù hợp hơn. Gã là một người cầm kiếm bằng tình, nhờ có tài năng kiếm đạo ngút trời, cuộc đời bấp bênh của thủ hộ ngược lại khiến kiếm tâm của thủ hộ càng chắc chắn hơn.
Giờ đây, kiếm tâm của thủ hộ hoàn toàn không thua kém Ngạo Kiếm, là một người chơi có tài năng siêu phàm.
Đối với sự gia nhập của một người chơi có tài năng siêu phàm này, Lục Vô đương nhiên là hoan nghênh bằng cả hai tay hai chân.
Vì thế, hắn yên lặng lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra, viết cái tên "Hokushin Itto" lên.
Sau đó, hắn kéo Đồng Quải đang chơi đấu địa chủ với đám người Bàn Thạch trong không gian thần khí ra, phân cho nó một nhiệm vụ mới, ngụy trang ngoại hình cho nó rồi ném tới thành Phạm Thiên trong vẻ mặt không tình nguyện của nó. ...
Sau khi nhận được phản hồi từ Lục Vô, Hàn Nguyên Vũ bắt đầu chờ đợi.
Một lát sau, trước mặt hắn ta hiện lên một đường hầm không gian, một người xuất hiện từ bên trong.
Nhưng khiến Hàn Nguyên Vũ kinh ngạc là trông người này cực kỳ giống với thợ rèn Cổ Đại Thụ, chẳng qua trên người có một loại khí chất lưu manh không nói nên lời, trông chẳng giống người tốt gì cả.
"Vương tạc của ta!" Lúc này, Đồng Quải vừa xuất hiện trong thành Phạm Thiên bỗng cắn răng nói.
Hàn Nguyên Vũ kinh ngạc, rõ ràng là không hiểu được Đồng Quải đang nói gì.
"Đường đường là Đồng Quải ta đây mà chỉ là một tên thợ rèn làm trang bị trong mắt hắn thôi sao? Có còn nhân quyền hay không hả? Có còn vương pháp hay không hả?" Đồng Quải tiếp tục oán giận.
"À ừm... Ngươi chính là đại sư rèn do cấp trên phái tới hả?" Hàn Nguyên Vũ cẩn thận hỏi.
Tuy rằng Đồng Quải trông rất tầm thường, song Hàn Nguyên Vũ lại rất cung kính. Chung quy lần trước cũng tới một người rất bình thường mà lại là thần linh nữa kia. Giờ phút này Hàn Nguyên Vũ rất là cẩn thận.
"Không sai. Có gì chỉ giáo?" Đồng Quải thoáng nhướn mày, lộ rõ bản tính kiêu ngạo.
Nghe lời này, Hàn Nguyên Vũ không khỏi xấu hổ: "Có cần ta dẫn ngài đến tiệm rèn của Cổ Đại Thụ không?"
"Không cần, ta có bản đồ, tự ta qua đó cũng được." Đồng Quải lập tức từ chối, sau đó bước ra khỏi phòng của Hàn Nguyên Vũ bằng dáng đi hình chữ bát quen thuộc, thẳng tới địa điểm làm nhiệm vụ mà Lục Vô đã đánh dấu.
Sau khi ra khỏi phòng, vẻ kiêu ngạo trên mặt Đồng Quải dần biến mất. Nó cười gian xảo, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ đánh dấu "Quán rượu" trên bản đồ.
Giờ phút này, nó chỉ có một suy nghĩ, nếu đã đến đại vực Ma Tích này một lần thì nhất định phải mang chút đặc sản rượu về mới được.
"Ngươi mà dám mua rượu thì ta sẽ tịch thu tất cả hồn tệ trong tay ngươi!"