Lúc này, một con rùa biển quấn đầy hải tảo trên người bơi qua trước mặt lão. Lão vô cùng tiện tay lấy hải tảo ra khỏi người con rùa, sau đó vừa nhẹ nhàng đẩy con rùa ra vừa nở nụ cười hết sức hiền lành.
Vương Đại Mãng: "..."
Nhớ lại vừa rồi mình sắp nhổ nước miếng lại bị ngăn cản, Vương Đại Mãng bỗng nhiên muốn nói một câu, ông thật sự là người tốt!
Nhưng anh ta không dám. Anh ta sợ bị đánh.
"Chàng trai trẻ à, ta cảm thấy cảnh ngộ của ngươi vô cùng giống ta. Đến lúc này, ta cho rằng ngươi chỉ còn một con đường có thể đi, mà con đường này cũng sẽ thay đổi quỹ tích của cuộc đời ngươi!" Hải Đại Phu trịnh trọng nhìn Vương Đại Mãng.
"Con đường nào?" Vương Đại Mãng tò mò hỏi.
"Học cái xấu!" Hải Đại Phu cực kỳ nghiêm túc.
"Ông nói thật hả?" Vương Đại Mãng kinh ngạc.
"Dĩ nhiên rồi! Từ khi bị nàng nói ta là người tốt, ta đã bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để học cái xấu. Mấy chục vạn năm qua, ta lang thang khắp các biển trong hải vực Hoàng Tuyền này, coi như cũng là một kẻ ác có tiếng tăm. Mà ta cũng đã không còn là ta của ngày xưa nữa. Chỉ cần chờ nàng sống lại thì ta sẽ cho nàng thấy, cái gì là kẻ ác!" Nói rồi, Hải Đại Phu lại toát ra cảm giác tự tin tràn trề.
"Chờ đã, ông nói cho tôi nghe thử xem mấy chục vạn năm qua, ông đã làm những chuyện ác nào trước đi!" Vương Đại Mãng lên tiếng.
"Vậy thì nhiều lắm, quả thực là tội ác ngập trời!"
"Nói cụ thể!"
"Lúc trước để làm ác, ta đã tạo ra một cơn sóng thần ở hải vực Rạn Vỡ, cảnh tượng ấy á..." Hải Đại Phu vô cùng tự hào kể.
Nhưng lão còn chưa dứt lời thì đã bị Vương Đại Mãng cắt ngang: "Tôi muốn nghe kết quả!"
Nụ cười trên mặt Hải Đại Phu lập tức cứng đờ, sau đó ỉu xìu nói: "Không hiểu sao cơn sóng thần này lại ập tới đảo Khô Hồn thiếu thốn vật tư, mang nước biển và vật tư trong biển cần thiết cho đông đảo bộ tộc sống trên đảo. Kết quả ta còn được họ cảm ơn..." Hải Đại Phu càng nói giọng càng nhỏ, vẻ mặt tràn ngập uể oải.
"Còn cái khác?"
"Cái này thì ghê lắm. Khi đó để làm ác, ta dẫn nổ một ngọn núi lửa dưới đáy biển. Nham tương đỏ rực phun trào phải nói là..."
"Tôi muốn nghe kết quả. Ông nói cho tôi biết kết quả là được." Vương Đại Mãng đã có linh cảm trong lòng.
Nghe vậy, Hải Đại Phu bỗng buồn bã thở dài.
"Cũng không biết tại sao mà núi lửa dưới đáy biển phun trào lại cuốn theo rất nhiều sinh vật. Sau này ta mới biết được họ là bộ tộc Dung Nham bị phong ấn trong núi lửa dưới đáy biển. Ta dẫn nổ núi lửa vừa vặn phá hủy phong ấn, cứu vớt họ. Thật đúng là khiến người ta bất ngờ quá đi!"
Hải Đại Phu rất là phiền não.
"Ông làm thế mà cũng coi là kẻ ác hả?" Vương Đại Mãng ngu người.
"Ngươi đừng khinh thường ta! Nhớ ngày đó tay ta cũng dính đầy máu tươi, đó là mấy chục vạn sinh mệnh, ta gánh vác tội ác đẫm máu trên lưng!" Thấy rõ sự hoài nghi trong mắt Vương Đại Mãng, Hải Đại Phu không cam lòng nói.
"Kết quả, kết quả!" Vương Đại Mãng bắt đầu nhắc nhở Hải Đại Phu nói trọng điểm.
Giờ khắc này, trông Hải Đại Phu già hơn rất nhiều, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta... Ta giết xong mới biết được những sinh vật mà ta giết đều là chiến sĩ ảo ảnh, tức hình chiếu của bộ tộc Thiên Ác đang chuẩn bị xâm lược hải vực Phá Toái. Cuối cùng ta nhận được lời cảm ơn của tất cả thế lực trong hải vực Phá Toái..."
Vương Đại Mãng: "..."
"Hải vực Phá Toái chết tiệt! Từ nay về sau ta không bao giờ đặt chân đến miền đất đau lòng đó nữa!" Hải Đại Phu tức giận nói.
"Cho nên rốt cuộc ông có thành công làm một việc ác nào không vậy?" Vương Đại Mãng thản nhiên hỏi.
"Có, nhất định là có rồi!" Hải Đại Phu nghiêm túc trả lời.
"Nói đi!"
Hải Đại Phu lập tức lâm vào trầm tư.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Ngay tại lúc Vương Đại Mãng sắp hết kiên nhẫn thì Hải Đại Phu bỗng vui sướng ngẩng đầu lên: "Ta nhớ ra rồi! Ta đã từng làm một việc xấu tội ác tày trời!"
"Lúc trước ta giải tán Minh Hải Quốc, chuẩn bị đi đến các hải vực khác làm ác thì đã từng để lại một mầm tại họa ở hải vực Vọng Hư. Chỉ cần mầm tai họa này thành thục thì vùng hải vực đó sẽ bị tai họa tàn phá! Ha ha ha, ngươi nói xem tội ác này có lớn không?"
Nghe vậy, Vương Đại Mãng lập tức nghĩ tới bộ tộc Chết Chóc đã từng tàn sát bừa bãi ở hải vực Vọng Hư, vẻ mặt bỗng khựng lại: "Mầm tai họa mà ông nói là gì?"
"Một cây cổ thụ đại biểu cho cội nguồn của tội ác cùng với một chủng tộc tội ác. Chỉ cần thời cơ chín muồi thì họ sẽ càn quét hải vực Vọng Hư, mang đến hủy diệt và tai nạn vô cùng tận. Tội ác tày trời chứ còn gì nữa!" Hải Đại Phu sung sướng nói.
Nghe Hải Đại Phu nói là chủng tộc và cổ thụ tội ác, Vương Đại Mãng liền biết chắc chắn không phải là bộ tộc Chết Chóc. Chung quy bộ tộc Chết Chóc không có cây cổ thụ nào đâu.