Vào thời khắc đó, thiện hay ác đã không còn quan trọng trong mắt Hải Đại Phu. Lão chỉ đơn giản muốn được Nữ Đế tán thành mà thôi... ...
Lúc này, Hải Đại Phu đang nhặt mảnh vỡ linh hồn của Nữ Đế một cách nghiêm túc, hốc mắt không khỏi đỏ hoe.
"Có phải là ta rất ngốc không? Ngay cả làm kẻ ác mà cũng không học được. Nếu ngươi có thể đích thân dạy ta thì ta nhất định sẽ trở thành kẻ ác độc nhất trên đời này..."
Nhìn mảnh vỡ màu lam trong suốt trong tay mình, nước mắt rơi trên gương mặt của Hải Đại Phu.
Không ai hiểu ta, chỉ có mình ngươi!
Ta thật sự rất nhớ ngươi... ...
Vào giây phút này, nỗi bi thương và tuyệt vọng của Hải Đại Phu vô cùng chân thật, tràn ngập sức cuốn hút.
Lão quỳ trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ linh hồn Nữ Đế lên, cứ như thể đang nhặt ký ức quá khứ của mình, vẻ mặt tràn ngập nghiêm túc, nhưng trông cũng rất đau buồn.
Vương Đại Mãng vốn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn Hải Đại Phu, anh ta lại im lặng. Đến bây giờ anh ta mới phát hiện mình không thực sự hiểu biết Hải Đại Phu.
Lão là một cường giả, song lão cũng rất ngây thơ, như là một đứa trẻ.
"Cái ác" mà lão theo đuổi không phải là cái ác thuần túy, chẳng qua là vì đạt được sự tán thành của người mình yêu mà thôi.
Lão đã phiêu bạt bên ngoài mấy chục vạn năm, lần này trở về đây, tuy rằng lão luôn mồm nói là để khủng bố, song mỗi khi nhắc tới Nữ Đế thì lão luôn rất vui vẻ, ánh mắt chứa chan sự ái mộ và quyến luyến.
Vương Đại Mãng còn nhớ rõ trước khi tiến vào cung điện di tích, Hải Đại Phu làm bộ như không hề để ý, nhưng giọng nói lại không che giấu được sự kích động và mong chờ.
Nhìn Hải Đại Phu đau buồn rơi lệ, trong lòng anh ta bỗng cảm thấy hụt hẫng.
Hải Đại Phu có âm đức hộ thể lại yêu phải một kẻ ác đến tột độ, giống như là trò cười. Nhưng đây không phải là chuyện cổ tích, họ đã chú định không thể có một kết thúc tốt đẹp.
Cũng giống như ngọn lửa nóng bỏng yêu phải dòng nước lạnh lẽo, càng đến gần thì nước bốc hơi càng nhanh, chỉ mang tổn thương đến cho người ấy chứ không bao giờ có khả năng được ở bên nhau.
Nhưng Hải Đại Phu không hề biết điều đó. Lão vẫn đang cố gắng đi trên con đường đến gần Nữ Đế, ngờ nghệch nghĩ rằng vì mình còn chưa đủ ác nên mới chưa được Nữ Đế thừa nhận...
Giờ khắc này, Vương Đại Mãng bỗng nhiên rất muốn biết rốt cuộc Nữ Đế là người như thế nào? Tại sao lại vẫn giữ ngọn lửa rất có thể sẽ "thiêu cháy" mình ở bên cạnh?
Nàng thật sự không biết sao?
Hoặc là nói, nàng thật sự là kẻ ác sao?
Từng mảnh vỡ linh hồn trong suốt phát ra ánh sáng màu lam tối mờ, chậm rãi bay lên không trung như bồ công anh, sau đó dần tan biến.
Giờ khắc này, Hải Đại Phu rất muốn bắt được chúng. Thế nhưng lão phát hiện mình không thể bắt được. Cho dù đã giữ chặt trong tay, song những mảnh vỡ màu lam trong suốt kia vẫn sẽ len lỏi ra từ kẽ tay...
"Tại sao? Tại sao lại thế?" Hải Đại Phu đau buồn rít gào.
Chỉ cần có mảnh vỡ linh hồn thì lão vẫn có hy vọng hồi sinh Nữ Đế. Nhưng bây giờ, niềm hy vọng cuối cùng đó cũng tan biến rồi.
"Ahhhh!" Hải Đại Phu dùng hết sức quơ tay lung tung. Trông lão vô cùng bất lực và tuyệt vọng.
Khi đốm sáng màu lam đều tan biến hết, Hải Đại Phu nản lòng ngồi bệt trên mặt đất, trên gương mặt đã không còn nụ cười lạc quan ngày xưa nữa.
"Không có... Không còn gì cả... Ha ha... Ha ha ha..."
Thấy Hải Đại Phu như vậy, Vương Đại Mãng muốn an ủi lão, nhưng không biết nên nói gì.
Làm người tốt thì mất tộc nhân, mất bạn bè.
Làm người xấu thì mất Nữ Đế hiểu mình nhất.
Hải Đại Phu là một người may mắn, nhưng cũng là kẻ bất hạnh. Bởi vì sự may mắn của lão chỉ thuộc về bản thân.
Không ai thừa nhận lão, càng không ai hiểu lão, ngoại trừ Nữ Đế. Cho nên Nữ Đế mới trở thành chỗ dựa tinh thần của Hải Đại Phu.
Giây phút chỗ dựa ấy tan biến, cảm xúc bi thương và tuyệt vọng ăn sâu vào xương tủy. ...
Mảnh vụn linh hồn của Nữ Đế chậm rãi tái tạo lại trong Lục Đạo Luân Hồi.
Từng miếng được lắp ghép, chữa trị, rất nhiều ký ức cũng được chiếu lại trong đầu Nữ Đế như những thước phim điện ảnh.
Bốn mươi sáu vạn năm trước, hải vực Vọng Hư.
Cơn mưa máu tầm tã bao phủ khắp hải vực.
Lúc này, trên một hòn đảo nhỏ vô danh trong hải vực Vọng Hư, ngọn lửa hừng hực càn quét khắp nơi, tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng van xin hòa lẫn vào nhau, như chốn địa ngục.
"Giết hết! Không bỏ sót một đứa nào!" Một giọng nói cộc cằn vang lên trên hòn đảo.
Hắn ta vừa dứt lời thì trận tàn sát này càng trở nên cay nghiệt hơn.
Lúc này, trong một ngôi nhà gỗ trên hòn đảo, một cô bé đang tràn ngập sợ hãi đứng trên băng ghế nhìn ra bên ngoài thông qua cánh cửa sổ.
Cô bé tận mắt chứng kiến các tộc nhân ngã vào vũng máu. Tất cả đều khiến cho cô bé chỉ có tám tuổi này ngây ra tại chỗ.