Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 821 - Chương 821: Chủng Tộc Tội Ác

Chương 821: Chủng Tộc Tội Ác Chương 821: Chủng Tộc Tội Ác

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, khiến cô bé sợ hãi run bắn lên.

"Nguyệt Nhi, mau chạy đi, mau chạy đi!"

"Cha!" Thấy người vào là cha, cô bé chợt òa khóc, sau đó chạy về phía cha mình.

Nhưng cô bé nhanh chóng dừng chân lại. Bởi vì giờ phút này cả người cha cô bé đẫm máu, khuôn mặt dữ tợn khiến cô bé cảm thấy sợ hãi. Dường như đây không phải người cha mà cô bé vẫn luôn quen thuộc.

"Nguyệt Nhi, mau chạy đi, không chạy thì sẽ không còn kịp nữa đâu!" Người đàn ông lại dữ tợn quát lên.

"Cha ơi... Con sợ!" Cô bé nhút nhát nói.

Lần này, người đàn ông không nói gì nữa mà vươn tay dắt cô bé, sau đó vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Cảnh tượng bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Rất nhiều phòng ốc đều bị đốt cháy, cảnh tượng đổ nát thê lương, rất nhiều tộc nhân đều đang ra sức chạy trốn, cũng có một số chiến sĩ trong tộc đang cố gắng chiến đấu với kẻ xâm lược.

Sau khi dẫn cô bé chạy được một khoảng cách, cha cô bé bỗng dừng bước rồi đặt cô bé xuống đất.

"Nguyệt Nhi, chạy đi, đừng bao giờ quay lại!" Nói rồi, người đàn ông muốn xoay người trở về.

Lúc này, cô bé vươn tay níu kéo ống quần của người đàn ông, hỏi bằng giọng nhút nhát: "Cha, mẹ đâu rồi?"

Nghe vậy, người đàn ông thoáng khựng lại, lập tức nói: "Cha và mẹ sẽ đến tìm con. Nguyệt Nhi, con chạy trước đi!"

Nói xong câu này, người đàn ông đành nhẫn tâm gỡ tay cô bé ra rồi chạy về phía bộ tộc, chỉ để lại cô bé bất lực nhìn bóng lưng ông càng ngày càng xa.

"Cha... Con sợ..." Cô bé khẽ thì thào, nước mắt yếu đuối chảy xuống.

Trong lúc sợ hãi, cuối cùng cô bé cũng nổi dũng khí xoay người chạy trốn.

Cô bé liên tục chạy, dường như sau lưng có vực sâu đang không ngừng lan tràn ngay sau lưng cô bé.

Khi cô bé chạy đến bờ biển thì bỗng dừng bước.

Đằng trước là ba chiếc chiến hạm Răng Nanh đen bóng, hình dạng vô cùng dữ tợn đang bỏ neo ở bờ biển.

Trên bờ cát đằng trước ba con tàu chiến khổng lồ đó, có một gã đàn ông đầu trọc, khuôn mặt đầy sẹo đang cầm một quả cầu thủy tinh trong suốt nhìn chằm chằm vào cô bé.

Ánh mắt gã như một con mãnh hổ muốn nuốt chửng cô bé, khiến cô bé không nhịn được dừng chân, trong lòng sợ hãi.

"Con nít bộ tộc Hải Linh chắc là ngon lắm nhỉ." Gã đàn ông đầu trọc lẩm bẩm nhìn cô bé.

Lúc này, gã lại lẩm bẩm bằng một giọng khác: "Dĩ nhiên là ngon rồi. Đây chính là chủng tộc còn quý giá hơn cả Kết Tinh Của Biển Khơi đấy, khửa khửa!"

Gã lập tức nở nụ cười dữ tợn, dần dần đi về phía cô bé.

Cô bé hoảng sợ, xoay người lại muốn chạy trốn. Lúc này, cánh tay của gã đầu trọc đột nhiên biến thành xúc tu vặn vẹo cuốn lấy cô bé chỉ trong chớp mắt rồi kéo đến bên cạnh mình.

Nhìn gã đầu trọc trong khoảng cách gần khiến cô bé vô cùng sợ hãi. Cũng vì sợ hãi nên cô bé không nhịn được bắt đầu nức nở.

Thấy cảnh này, gã đầu trọc cười tàn nhẫn, khóe miệng toác ra, dần dần lan rộng rồi đớp về phía cô bé.

Đúng lúc cô bé đang vô cùng hoảng sợ, tưởng rằng mình sắp bị ăn thịt thì bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, sau đó thấy gã đầu trọc dữ tợn kia bay ngược ra ngoài.

"Ồ, cô bé đáng yêu ghê!"

Nghe thấy giọng nói vang lên đằng sau, cô bé vội quay lại thì lập tức thấy một người thanh niên đeo mai rùa, tươi cười vô cùng sáng sủa đang hớn hở nhìn mình.

"Gừ, ngươi là kẻ nào?" Gã đàn ông bị đánh bay kia nhảy dựng lên rồi giận dữ hét về phía người thanh niên đeo mai rùa.

"Tên ta là Hải Đại Phu, là một người tốt!" Hải Đại Phu vô cùng đắc ý trả lời.

"Ta bất kể ngươi là ai, bây giờ hãy cút đi, không thì ngươi sẽ trở thành kẻ địch của bộ tộc Liệt Nhận ta đây!" Gã đầu trọc lạnh lùng nói.

"Gì mà kẻ địch với chả không kẻ địch, chẳng nhẽ không thể dĩ hòa vi quý, mọi người cùng ngồi xuống ăn bữa cơm, nói chuyện với nhau thì tốt hơn à? Sao cứ thích đánh đánh giết giết thế?" Hải Đại Phu bất đắc dĩ thở dài.

Câu nói của Hải Đại Phu khiến gã đầu trọc ngây ngẩn cả người. Gã lập tức nói: "Nhóc con, rốt cuộc ngươi đang bày trò gì thế? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng mình có chút thực lực thì có thể làm địch với bộ tộc của ta sao?"

"Hầy, ta thấy ngươi cũng chẳng phải là người tốt lành gì, cho nên cứ trừng phạt ngươi đi. Bây giờ ngươi nhìn tay ta đây này, có thấy rất quen mắt không?" Nói rồi, Hải Đại Phu giơ bàn tay mình lên.

"Gì đấy?" Gã đầu trọc kinh ngạc.

"Ngươi không cảm thấy bàn tay của ta vừa khớp với kích cỡ gương mặt của ngươi sao?" Hải Đại Phu nhếch miệng cười, sau đó lập tức đánh ra một chưởng, gã đàn ông Liệt Nhận tộc lại bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi làm xong, Hải Đại Phu bế cô bé rồi bay lên không trung.

Cô bé trông rất luống cuống, không khỏi hỏi: "Huynh là ai vậy?"

"Ta là người tốt thích giúp đỡ mọi người, chính là Hải Đại Phu đây!" Người thanh niên cười nói.

Bình Luận (0)
Comment