"Ta sẽ cho con bát hóa duyên, khi nào đói thì tự đi khất thực đi!"
"Lỡ người khác không cho con cơm ăn thì sao?" Viên Phương hỏi tiếp.
"Thế thì đổi sang nhà của thí chủ khác!" Lão hòa thượng bình tĩnh ôn hòa nói.
"Lỡ đổi nhà rồi mà người ta vẫn không cho thì sao?"
Lúc này, mạch máu nổi lên trên trán lão hòa thượng.
"Đã khổ tu rồi thì phải biết đối mặt với đói rét, mệt mỏi! Nếu khất thực không được đồ ăn thì chỉ có thể nhẫn nại!"
"Sư phụ, lúc con đói quá thì có thể đi làm công không?" Viên Phương hỏi tiếp.
"Làm... Làm công hả?" Giờ khắc này, lão hòa thượng cảm thấy huyết áp của mình lại tăng lên, vội niệm một câu "A Di Đà Phật" để ổn định cảm xúc.
"Không được!"
"Sư phụ, thế con không đi khổ tu được không?" Viên Phương đáng thương nói.
"Con đã trưởng thành rồi, khổ tu chính là rèn giũa tâm cảnh của con, sao có thể nói không muốn là không muốn được! Nếu về chùa trước thời hạn, hoặc để ta biết con không tuân thủ quy tắc khổ tu, tự tiện phá giới thì ta sẽ đuổi con ra khỏi chùa!" Lão hòa thượng nhíu mày quát lớn.
"Được rồi, thế sư phụ, khi nào ăn cơm? Con phải ăn nhiều chút, ra ngoài đỡ phải chịu đói!"
Lão hòa thượng: "..."
Nhận một đồ đệ như vậy, lão hòa thượng cảm thấy vô cùng mệt lòng. Ngoài việc ăn khỏe cùng với chịu đòn ra thì quả thực chẳng còn ưu điểm nào khác. ...
Đến buổi chiều, Viên Phương còn muốn liều mạng ở lỳ trong chùa cuối cùng cũng bị đuổi xuống núi, bắt đầu "khổ tu" trong thời hạn một năm.
Giờ khắc này, Viên Phương bưng bát hóa duyên, mặc trang phục khổ hạnh, cúi đầu ủ rũ đi xuống núi.
Anh ta rất quen thuộc với con đường lên núi này, thường xuyên đi theo các sư huynh đệ xuống núi mua vật tư cần dùng trong chùa. Bình thường ngoài những ngày lễ đặc biệt ra thì hầu như sẽ không có du khách đến đây.
Đường xuống núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu, đi suốt một canh giờ mới đến chân núi.
Cách chân núi không xa là một thị trấn nhỏ. Tuy rằng thị trấn này nằm ở khu vực hoang vu, nhưng xây dựng lại rất hiện đại hóa, cơ sở kiến thiết cũng vô cùng hoàn thiện, một đường quốc lộ kéo dài từ thị trấn đến chân núi.
Viên Phương nhìn xung quanh một lát, xoa cái đầu bóng loáng của mình, không biết nên đi nơi nào bây giờ.
Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định đi về phía thị trấn. Bởi vì chỗ đó có rất nhiều người, hẳn là có thể được ăn cơm.
Lại đi đường mấy giờ. Đi lâu như thế, Viên Phương đã cảm thấy bụng đói kêu vang. Anh ta không khỏi hoài niệm đồ ăn trong chùa.
Chẳng qua nghĩ đến ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ trước khi rời đi, Viên Phương lập tức đánh mất ý tưởng trở về chùa.
Tuy rằng trên đường đi cũng có xe chạy tới chạy lui, chẳng qua Viên Phương không dám đi nhờ xe. Bởi vì trước đó sư phụ đã dặn là trên đường khổ hạnh chỉ có thể đi bộ.
Nhìn "bát" trong tay, Viên Phương xoa bụng, cất bước đi vào thị trấn nhỏ.
Sự xuất hiện của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của không ít người. Bởi vì cách ăn mặc của anh ta quá mức gây chú ý, không phù hợp bối cảnh hiện đại hóa xung quanh chút nào.
Đi trên đường, mùi thơm truyền ra từ cửa hàng ven đường khiến Viên Phương lại đói bụng...
Anh ta suy nghĩ một chút rồi bước vào một nhà hàng.
Viên Phương đi đến quầy thu ngân, đặt "bát" lên quầy, nói với ông chủ đang ngủ gà ngủ gật.
"Ông chủ, khất thực!"
Ông chủ lập tức bừng tỉnh, mở mắt thì thấy Viên Phương đứng trước mặt mình.
"Ông chủ, khất thực!" Viên Phương nói tiếp.
"Cậu thật sự là hòa thượng hả?" Ông chủ kinh ngạc.
"Đúng thế. Pháp danh của tiểu tăng là Viên Phương." Viên Phương lập tức gật đầu.
"Bây giờ hòa thượng mấy người khất thực đều ngay thẳng như thế à?" Thấy Viên Phương thản nhiên như không, ông chủ không khỏi ngơ ngác.
"Ông chủ, tôi muốn ăn món này... Món này, món này nữa!" Viên Phương chỉ vào thực đơn trên vách tường rồi nói như thể không nghe thấy ông chủ nói gì.
Ông chủ: "..."
"Người anh em à, chỗ tôi làm ăn nhỏ, cậu đổi chỗ khác đi." Giờ khắc này, ông chủ quyết đoán đuổi khách.
Nghe vậy, Viên Phương không khỏi nhíu mày: "Ông chủ, thực ra tôi có thể chọn ít món hơn chút."
Mạch máu nổi lên trên trán ông chủ. Ông ta đã biểu đạt rõ ràng như thế rồi mà tại sao hòa thượng này vẫn còn mặt dày đến vậy?
"Tiểu hòa thượng, chỗ tôi thật sự là làm ăn nhỏ, cậu đổi nhà khác đi!" Ông chủ suy nghĩ rồi nói một cách uyển chuyển.
Lần này Viên Phương không nói gì nữa, cầm lấy "bát" đặt trên quầy rồi quay đầu đi ra nhà hàng. Dường như nghĩ tới điều gì đó, anh ta bỗng xoay người lại nói với ông chủ quán cơm: "Phật Tổ phù hộ ông!"
Sau đó bỏ đi không ngoảnh lại.
Giờ khắc này, ông chủ cảm giác như mình vừa bị mắng. Nhưng ông ta lại không có chứng cứ.
Rời khỏi quán cơm này, Viên Phương tiếp tục đổi sang nhà hàng khác, bắt đầu khất thực tiếp.
Thái độ khất thực của Viên Phương từ đầu đến cuối đều như nhau.
Ông chủ, khất thực!