Đúng lý hợp tình, không kiêu không hèn.
Kết quả là anh ta khất thực đều thất bại hết, không có ngoại lệ. Không một nhà hàng nào chịu bố thí đồ ăn cho anh ta.
Điều này khiến Viên Phương rất buồn rầu. Thấy sắc trời tối dần, nhưng anh ta vẫn còn đói bụng, chứ đừng nói đến chỗ qua đêm.
Lúc này, đôi mắt Viên Phương chợt sáng lên. Anh ta bỗng phát hiện một người đàn ông đầu tóc rối bời, mặt mũi bẩn thỉu đang ngồi ở trong góc cách đó không xa. Lúc này hắn ta đang ăn bánh, tay trái một cái tay phải một cái gặm say sưa, khiến Viên Phương càng đói hơn.
Viên Phương suy nghĩ một chút rồi đi đến trước mặt người đàn ông tóc rối bù đó: "Thí chủ, khất thực!"
Người đàn ông đang ăn bánh lập tức trừng to mắt, như thể bị nghẹn, không nhịn được bắt đầu ho khan, sau đó vội cầm lấy bình nước đặt trên mặt đất rót vào miệng.
Sau khi hòa hoãn lại, người đàn ông trừng Viên Phương, nói: "Cậu đang khất thực tôi đấy hả?"
Viên Phương gật đầu: "Đúng rồi."
"Cậu biết tôi làm gì không? Tôi là ăn mày đó! Chẳng lẽ lương tâm của cậu không thấy đau sao?" Gã ăn mày khó tin nói.
"Ăn mày thì đã sao? Sư phụ nói chúng sinh bình đẳng, cho nên mọi người đều bình đẳng!" Viên Phương nghiêm trang nói.
Giờ khắc này, gã ăn mày á khẩu không trả lời được, cảm thấy hòa thượng này nói cũng có lý phết.
Chẳng qua bảo hắn ta giao bánh trong tay mình ra thì đừng hòng! Vì thế, hắn ta vội nói: "Cậu là hòa thượng, lòng dạ thiện lương, đây là bữa tối của tôi, nếu chia cho cậu thì ngày mai tôi sẽ đói bụng, chắc chắn cậu cũng không đành lòng đúng không?"
"Phật Tổ từng cắt thịt nuôi ưng, hiến thân cứu hổ, thí chủ chẳng qua chỉ chia một miếng bánh thôi mà, có quan trọng gì đâu. Nếu ngày mai thí chủ đói bụng thì đó cũng là rèn giũa tâm trí của thí chủ, sẽ giúp ích rất lớn cho tương lai!"
Giờ khắc này, gã ăn mày thật sự muốn đứng dậy đập bể cái đầu trọc của Viên Phương, nhân tiện kêu một câu "Rèn giũa cái đầu mày"!
"Cút cút cút, tao khách sáo với mày mà mày còn được nước lấn tới nữa chứ! Đừng làm phiền tao ăn bánh, cút đi!" Gã ăn mày lập tức thay đổi sắc mặt, nổi giận mắng mỏ.
Nghe vậy, sắc mặt Viên Phương không thay đổi, nói một câu "Phật Tổ phù hộ anh" rồi xoay người rời đi.
"Đồ lừa trọc đầu, chúc mày đoạn tử tuyệt tôn!" Gã ăn mày tưởng Viên Phương đang mắng mình nên tức giận nhìn bóng lưng Viên Phương chửi ầm lên.
Lúc này, Viên Phương bỗng xoay người lại, nghiêm túc nhìn gã ăn mày khiến hắn ta hoảng sợ, tưởng rằng Viên Phương đang định ra tay.
"Thí chủ, tiểu tăng là người xuất gia, cách nói này rất hợp lý!" Nói xong, Viên Phương thong dong xoay người vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng gã ăn mày lại ngây người, bỗng cảm thấy tên hòa thượng này nói rất có lý.
Gã ăn mày suy nghĩ rồi lại hô to về phía Viên Phương: "Chúc mày con đàn cháu đống!"
Chẳng qua nói xong, gã ăn mày lại ngây ra tại chỗ. Hắn ta bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhìn chiếc bánh trong tay, hắn ta tự nhiên lại cảm thấy không có khẩu vị. ...
Lúc này trời đã tối, Viên Phương lại khất thực thất bại, anh ta đi đến một cây cầu đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, không nhịn được thở dài: "Đói quá!"
Đây chính là cực khổ mà sư phụ đã nói sao? Thật sự là khổ quá! Sư phụ à, con hơi chịu không nổi rồi!
Giờ đây trong mắt Viên Phương, cái gọi là "Khổ" và "Đói" đều như nhau.
Lúc này, bỗng có tiếng huyên náo truyền đến từ xa. Sau đó một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt Viên Phương, sau lưng hắn ta còn có một đám người.
"Đứng lại! Dám ăn trộm đồ của tao, còn dám dụ dỗ em gái tao nữa chứ!" Người đàn ông cầm đầu chạy đằng sau dữ tợn chỉ vào người đang chạy như điên quát lên.
"Em không hề ngủ con nhỏ đó!" Người kia vội quay đầu lại kêu lên.
"Mày chán sống rồi hả?" Người đàn ông râu quai nón cầm đầu đằng sau nổi giận.
Thấy vậy, người đang chạy trốn sợ hết hồn, vội tăng tốc độ, đúng lúc chạy đến trước mặt Viên Phương. Thấy Viên Phương chặn đường mình, hắn ta lập tức nghiêng người, muốn lướt qua anh ta. Nhưng Viên Phương lại ngăn cản hắn ta khiến hai người va chạm vào nhau.
Viên Phương vẫn đứng vững vàng, nhưng người đàn ông kia lại ngã oạch xuống đất.
"Đậu!"
Người đàn ông vội đứng dậy, trừng Viên Phương một phát, nhưng không ra tay mà muốn chạy trốn tiếp, lại bị Viên Phương chặn đường thêm lần nữa.
"Thí chủ, anh ăn trộm đồ của người khác, nên trả lại đi thì hơn. Sư phụ đã nói làm sai thì phải sửa!"
"Đồ lừa trọc đầu chết tiệt, cút đi!" Người đàn ông tức giận nhìn Viên Phương, giơ tay lên đấm vào ngực anh ta.
Cú đấm này đập mạnh vào ngực Viên Phương, nhưng Viên Phương vẫn không hề nhúc nhích, mà người đàn ông kia thì lại đau đớn kêu lên, ngã xuống đất.
Lúc này, đám người đằng sau chạy tới, bao vây xung quanh Viên Phương và người đàn ông kia.
"Hòa thượng, cảm ơn nhé!" Người đàn ông cầm đầu cười nói, sau đó đi đến bên cạnh người ngã dưới đất, túm lấy tóc hắn ta: "Cỏ Lưu Ly của tao đâu?"