Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 867 - Chương 867: Đế Vương Thống Trị

Chương 867: Đế Vương Thống Trị Chương 867: Đế Vương Thống Trị

"Đại ca... Em... Em bán lấy hồn tệ rồi!" Người ngã xuống đất nói với vẻ mặt như đưa đám.

"Thế hồn tệ đâu rồi?"

"Mua... Mua trang bị rồi!" Người kia tuyệt vọng.

"Đậu, mày biết rõ tao trồng cỏ Lưu Ly ở đó mà còn dám trộm, quả thực là muốn chết!" Nói rồi, người đàn ông giơ tay lên muốn đánh hắn ta.

Chẳng qua bàn tay còn chưa kịp hạ xuống thì đã bị Viên Phương ngăn cản.

"Hòa thượng, cậu làm gì thế?" Người đàn ông râu quai nón không khỏi nhíu mày.

"Thí chủ, không thể đánh người?"

"Hòa thượng, ở đây không có chuyện của cậu, tránh ra! Nó ăn trộm đồ của tôi thì đương nhiên tôi phải dạy cho nó một bài học!" Nói rồi, người đàn ông râu quai nón lại vung tay lên.

Nhưng lần này, hắn ta lại bị Viên Phương ngăn cản.

Người đàn ông râu quai nón không khỏi bất mãn. Đang muốn lên tiếng thì lại thấy Viên Phương thản nhiên nói: "Thí chủ, đánh nhẹ chút, đừng đánh chết, không thì khó giải quyết lắm."

Giờ khắc này, người xung quanh đều kinh ngạc nhìn anh ta. Vốn tưởng rằng Viên Phương muốn ngăn cản, nhưng không ngờ lại nói câu như vậy.

"Được... Được rồi!" Người đàn ông râu quai nón không khỏi gật đầu. ...

Trong ánh mắt tuyệt vọng của người ngã dưới đất, Viên Phương cứ thế nghiêng người đứng sang bên, trơ mắt nhìn hắn ta bị đánh, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Sau một trận đánh tơi bời, người đàn ông râu quai nón phất tay bảo các anh em dừng tay.

Sau đó, hắn ta đi đến trước mặt Viên Phương nói: "Hòa thượng, lần này cảm ơn nhé!"

"Thí chủ khách sáo, Phật Tổ đã nói khuyên người khác hướng về cái thiện, công đức vô lượng." Viên Phương không kiêu không hèn trả lời.

Nghe vậy, người nằm trên mặt đất hấp hối mở mắt ra. Giờ phút này, hắn ta thật sự rất muốn dựng thẳng ngón giữa lên trước mặt Viên Phương. Sao mày không nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đi?

Khốn kiếp! Hòa thượng giả mạo!

"Tóm lại cảm ơn cậu. Tôi nhớ kĩ ân tình này. Tên tôi là Vương Long, là ông chủ trung tâm thể hình Thần Long gần đây. Nếu có việc gì khó khăn thì cậu có thể đến tìm tôi!" Nói xong, Vương Long vỗ vai Viên Phương, sau đó phất tay với các anh em đằng sau ra hiệu cho mọi người rời đi.

"Khoan đã thí chủ! Đúng lúc tiểu tăng đang gặp nạn, nếu thí chủ có thể giúp đỡ thì công đức vô lượng!" Viên Phương lập tức kêu Vương Long đang định rời đi.

"Hửm? Cậu gặp phải chuyện gì?" Vương Long không khỏi quay lại hỏi.

"Tiểu tăng đói bụng, nếu được thì thí chủ có thể bố thí ít đồ ăn cho tiểu tăng được không?" Viên Phương thản nhiên nói câu này, hoàn toàn không ngượng ngùng chút nào.

Nghe vậy, Vương Long không khỏi nở nụ cười.

Hắn ta còn tưởng là chuyện gì to tát, thì ra chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Chuyện này hoàn toàn không phải là vấn đề đối với hắn ta.

"Ăn chay hay ăn mặn?" Vương Long chế nhạo cười.

"Tiểu tăng là người xuất gia, không ăn mặn, chỉ cần lấy ít món chay là được rồi." Viên Phương nghiêm trang trả lời, vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc.

Điều này khiến Vương Long không khỏi ngẩn người, vội vàng nói xin lỗi. Hắn ta vốn chỉ muốn đùa chút thôi, dù sao thì thời nay hòa thượng giả nhiều lắm. Nhưng rõ ràng vị này là thật.

Một lát sau...

Trong một nhà hàng ở thị trấn, Vương Long nhìn mười mấy món ăn mặn cùng với Viên Phương còn đang gọi món, trong lòng có một câu đê ma ma, không chửi thì tức.

Tên hòa thượng khốn kiếp này thật sự giỏi làm bộ làm tịch!

"Thí chủ, thế là đủ rồi, nếu ăn nhiều quá thì sẽ không tốt cho tiêu hóa!" Sau khi gọi món xong, Viên Phương chắp tay với vẻ mặt thành kính.

"Hòa thượng, không phải cậu nói là chỉ ăn chay sao?" Vương Long không nhịn được hỏi.

"Thí chủ, xin đừng hiểu nhầm, tiểu tăng gọi cho các anh chứ có dính rượu thịt đâu. Trước khi chia tay, sư phụ đã nhắc nhở nhiều lần, tiểu tăng không dám phá giới!"

Ý thức được mình lại hiểu lầm, Vương Long không khỏi xấu hổ, trong lòng vô cùng hổ thẹn, không khỏi gật đầu: "Vậy... Vậy thì ăn cơm đi!"

Viên Phương gật đầu, sau đó cầm đũa lên, bưng bát, niệm một câu "A Di Đà Phật" rồi thò đũa về phía một món ăn chay.

Thấy vậy, đám người Vương Long cũng đều giơ đũa lên, chuẩn bị dùng bữa.

Ngay sau đó, họ liền trợn tròn mắt. Bởi vì tay của Viên Phương đã biến thành ảo ảnh, nhanh chóng múa may trên bàn cơm, thức ăn trên bàn bắt đầu giảm xuống với tốc độ cực nhanh.

"Đậu!" Thấy vậy, Vương Long không nhịn được chửi thề.

"Thí chủ? Sao anh không ăn?" Lúc này, Viên Phương bỗng ngừng đũa, hỏi Vương Long.

Nhìn bàn ăn bừa bãi, Vương Long đã không còn sức mà xỉa xói nữa.

"Cậu ăn đi, chúng tôi không đói!"

"Nếu đã vậy thì tiểu tăng không khách sáo nữa. Các vị thí chủ xin đừng câu nệ, nếu đói thì cứ ăn thoải mái đi, sức khỏe mới là vốn liếng để một lòng hướng về Phật!" Nói xong, tay Viên Phương lại run lên, nhanh chóng bay lượn trên bàn cơm.

Thấy Viên Phương như ma đói, Vương Long không khỏi cảm thán, tuy rằng hành vi của hòa thượng này rất lập dị, nhưng tính cách vẫn rất chân thành.

Bình Luận (0)
Comment