Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 868 - Chương 868: Thống Lĩnh Biển Cả

Chương 868: Thống Lĩnh Biển Cả Chương 868: Thống Lĩnh Biển Cả

Thấy thức ăn chay trên bàn càng ngày càng ít, Vương Long đang định kêu nhân viên phục vụ đến lấy thêm mấy món.

Lúc này, hắn ta bỗng phát hiện hình như món mặn trước mặt bị thiếu một món thịt. Hắn ta lập tức mở to mắt: "Hòa thượng, cậu ăn thịt hả?"

Nghe vậy, Viên Phương bỗng dừng lại, thản nhiên ngẩng đầu lên: "Thí chủ, tiểu tăng là đệ tử nhà Phật, không ăn thịt, chắc chắn thí chủ đã nhìn nhầm rồi!"

"Trước mặt tôi rõ ràng là có một miếng xương sườn, sao bây giờ lại biến mất rồi?" Vương Long mở to mắt.

"Thí chủ, có lẽ anh đã nhìn nhầm rồi, tiểu tăng thật sự không ăn thịt!" Viên Phương lại lắc đầu, luôn miệng phủ nhận.

Thấy Viên Phương vô cùng chân thành, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, song Vương Long vẫn gật đầu.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Trong lúc Viên Phương tiếp tục ăn cơm thì Vương Long nhìn chằm chằm mấy món ăn mặt trên bàn cơm, muốn xem thử vừa nãy mình đã nhìn nhầm hay là tiểu hòa thượng thật sự ăn vụng.

Một lát sau, Vương Long phấn khởi vỗ bàn: "Tiểu hòa thượng, lần này tôi thấy rõ nhé, cậu vừa ăn thịt!"

Viên Phương lại dừng tay, thở dài bất đắc dĩ: "Thí chủ, tiểu tăng thật sự không ăn thịt mà."

"Tôi nói này, cậu muốn thì ăn đi, giả vờ giả vịt làm gì? Tôi có cấm cậu ăn đâu mà!" Vương Long không nhịn được trừng mắt.

"Thí chủ, anh đừng nói xấu tiểu tăng. Thịt là điều cấm của cửa Phật, sao tôi có thể phá giới được." Viên Phương thở dài, trông rất là vô tội.

Điều này khiến Vương Long mở to mắt: "Tiểu hòa thượng, cậu thật sự không chịu nhận sao?"

"A Di Đà Phật, nếu tiểu tăng đã không ăn thì cần gì phải nhận?"

"Cậu nói đấy nhé, đừng bảo tôi chưa cho cậu cơ hội."

Nói xong, Vương Long kêu nhân viên phục vụ đến đây, dứt khoát bảo họ lấy hết món ăn mặn đi.

"Tiểu hòa thượng, hối hận thì vẫn còn kịp, Vương Long tôi đây cũng không phải là người keo kiệt gì, một bữa cơm mà thôi, chỉ cần cậu thừa nhận ăn thịt thì tôi lại gọi một bàn cho cậu!" Vương Long trừng mắt.

"Thí chủ, vậy thì lại gọi một bàn đi. Có điều không phải là tiểu tăng muốn ăn, mà là tiểu tăng biết các anh không quen ăn chay, nghĩ thay cho các anh thôi." Viên Phương chắp tay, thản nhiên nói.

Hòa thượng vô liêm sỉ!

Giờ khắc này, bất kể là Vương Long hay là các anh em của hắn ta đều hiện lên suy nghĩ này.

Vương Long đang định nói tiếp thì bỗng có tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài nhà hàng.

Hắn ta lập tức quay sang nhìn thì phát hiện một đám người đang xông tới đây. Bên cạnh gã cầm đầu là người đàn ông ăn trộm mà trước đó mới bị họ đánh một trận tơi bời.

Ý thức kẻ đến không có ý tốt, Vương Long nháy mắt với các anh em trên bàn, sau đó đều đứng dậy.

Lúc này, gã đàn ông cầm đầu cũng đi đến trước bàn ăn, giơ ống tuýp lên trước mặt Vương Long.

"Vương Long, mày dám đánh em trai tao hả?"

"Nó ăn trộm đồ của tao, chẳng lẽ tao không thể dạy dỗ nó sao?" Vương Long lạnh lùng nhìn gã cầm đầu.

"Không phải là trò chơi sao? Thiếu đồ trong game chẳng lẽ làm mày mất một miếng thịt à?" Gã cầm đầu vô cùng phẫn nộ.

"Mày hỏi thằng em mày coi đồ trong game đó trị giá bao nhiêu tiền!" Vương Long đưa mắt nhìn người đàn ông lúc trước bị đánh nói.

"Bao nhiêu?" Giờ khắc này, gã cầm đầu cũng nhíu mày.

"Không nhiều, chẳng qua là dược liệu tứ giai, một trăm tám chục nghìn thôi. Chẳng qua đánh nó một trận tao vẫn lỗ vốn!" Vương Long lạnh lùng nói với gã cầm đầu.

Nghe vậy, gã cầm đầu lập tức quay lại nhìn em trai mình, phát hiện hắn ta cúi đầu không dám trả lời, biết ngay Vương Long nói đúng không hề sai.

Giờ khắc này, sắc mặt gã vô cùng khó coi, cực kỳ mất mặt.

"Vương Long, một trăm tám chục nghìn đúng không? Tao sẽ trả cho mày số tiền này, chẳng qua chuyện mày đánh em trai tao không thể bỏ qua được!" Gã cầm đầu gằn giọng nói.

"Ý mày là sao?"

"Là sao ư? Ý tao là tao sẽ trả một trăm tám chục nghìn, có điều mày cũng phải bị đánh một trận!" Gã cầm đầu âm trầm nói.

"Mày thử xem!" Vương Long cũng trừng mắt, hoàn toàn không nhượng bộ.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng. Hai nhóm người đều đã chuẩn bị ra tay, mà ông chủ nhà hàng đứng ở nơi xa đã hoảng sợ.

Lúc này, Viên Phương bỗng xuất hiện ở giữa hai phe, niệm một câu "A Di Đà Phật" rồi nói: "Hai vị thí chủ, oan gia nên giải không nên kết, tranh cường háo thắng cuối cùng sẽ làm hại chính mình!"

"Tên hòa thượng điên chui đâu ra thế?" Gã cầm đầu lập tức phất tay đánh vào đầu Viên Phương.

"Bốp!"

Một tiếng vang giòn giã, Viên Phương đứng tại chỗ không có bất cứ phản ứng, còn gã cầm đầu lại phản xạ cầm lấy bàn tay phải run rẩy của mình.

"Thí chủ, anh đã hết giận chưa?" Viên Phương cười nói.

"Tao hết giận thằng cha mày!" Gã cầm đầu cảm thấy mất mặt, lập tức giơ chân đá vào ngực Viên Phương.

Lần này Viên Phương vẫn không né tránh mà chịu đựng một cước này, chẳng qua vẻ mặt anh ta vẫn thản nhiên như không, ngược lại gã cầm đầu lùi về sau mấy bước.

Bình Luận (0)
Comment