Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 870 - Chương 870: Trận Chiến Huyết Lệ

Chương 870: Trận Chiến Huyết Lệ Chương 870: Trận Chiến Huyết Lệ

Từ đó về sau, Viên Phương cảm thấy các sư huynh đệ đã bước lên một con đường không có lối về...

Trở nên càng ngày càng không giống con người.

Cho nên trong mắt Viên Phương, bị đánh đòn hiểm một trận bằng ống tuýp hoàn toàn là trò các sư huynh đệ đã chơi chán, có thể coi là vấn đề không? Được sao?

Nghĩ đến đây, Viên Phương ngẩng đầu lên nói với Vương Long: "Thí chủ, thực ra tôi cảm thấy họ còn nhẹ tay hơn cả các sư huynh đệ." Nói rồi, Viên Phương chỉ về phía phe đối diện.

Vương Long: "..."

Giờ khắc này, hắn ta cảm thấy hòa thượng này đã hết thuốc chữa rồi. Đây là không bị đánh một trận thì sẽ không thoải mái sao?

"Hòa thượng..."

Vương Long còn muốn khuyên nhủ, lại bị Viên Phương ngăn cản: "Thí chủ, người xuất gia không nói dối. Anh chỉ cần đứng xem là được rồi. Nếu anh cảm thấy tiểu tăng chịu không được thì hãy ra tay cứu là được." Nói rồi, Viên Phương tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt gã cầm đầu nói: "Vị thí chủ này, ra tay đi, tiểu tăng đã sẵn sàng rồi."

"Hòa thượng, không liên quan gì tới cậu." Gã cầm đầu không khỏi nhíu mày.

Nói thật, lần này gã ra tay chỉ vì sĩ diện thôi, cũng biết rõ hòa thượng không liên quan gì tới chuyện này. Cho nên gã cũng không nỡ ra tay đánh hòa thượng.

"Thí chủ, không sao đâu, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi." Viên Phương cười thản nhiên.

"Hòa thượng, cậu thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?" Lúc này, gã mà không ra tay thì cũng không được, dù sao bao nhiêu anh em đang nhìn. Nhưng nếu ra tay thì lại cảm thấy lương tâm cắn rứt.

"Phật Tổ phù hộ anh."

"Tao phù hộ cái đầu mày!" Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh gã cầm đầu, cũng chính là kẻ đã bị đám người Vương Long đánh tơi bời bỗng giơ ống ruýp lên đập vào đầu hòa thượng.

Giờ phút này, hắn ta vẫn còn tràn ngập oán hận hòa thượng. Nếu không có hòa thượng thì hắn ta cũng không đến mức bị đánh một trận.

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm vang lên. Cái đầu bóng loáng của Viên Phương không để lại dấu vết nào, ngược lại người ra tay bị chấn động tới mức hổ khẩu run lên, ống tuýp rơi ra ngoài.

"Hòa thượng!" Vương Long không nhịn được muốn bước tới.

Lúc này, Viên Phương thản nhiên quay lại, chớp mắt nhìn Vương Long: "Tôi không có việc gì, chẳng qua hổ khẩu của thí chủ này hình như chảy máu rồi!"

Nghe vậy, Vương Long không khỏi ngây người, quay sang nhìn thì thấy hổ khẩu của tên ra tay đã nứt toác, chất lỏng màu đỏ tươi đang nhỏ giọt từ bàn tay.

Thấy cảnh này, gã cầm đầu cũng trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn cái đầu bóng loáng của Viên Phương, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

"Hòa thượng, cậu từng luyện võ hả?" Gã cầm đầu lộ vẻ kiêng kỵ, rõ ràng là biết hòa thượng này không dễ chọc chút nào.

"Chưa từng luyện." Viên Phương lắc đầu một cách thành khẩn.

"Ý cậu là sao?" Gã cầm đầu sa sầm mặt, cho rằng Viên Phương không muốn nói thật, khinh thường mình.

"Người xuất gia không nói dối. Tuy rằng tiểu tăng là vũ tăng, có điều sư phụ chưa bao giờ bảo tôi luyện võ mà bình thường, tiểu tăng đều làm cọc người cho các sư huynh đệ trong vũ viện." Viên Phương nghiêm túc trả lời.

"Cọc người á?" Gã cầm đầu kinh ngạc.

"Chính là người luyện cùng, không cho đánh trả, cũng tức là bị đánh!" Viên Phương tiếp tục trả lời.

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc. Gã cầm đầu cũng nhớ tới lúc ở nhà hàng mình từng ra tay, nhưng phát hiện thân thể hòa thượng này cứng như cục sắt.

"Cậu chắc rằng mình có thể chịu được chứ?" Lúc này, gã cầm đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.

Thực ra gã chỉ muốn ra mặt thay cho thằng em trai vô dụng của mình thôi. Chẳng qua nếu đã dẫn theo các anh em đến đây thì đương nhiên là không thể cứ thế trở về. Mà gã cũng không muốn thật sự gây gổ với Vương Long đến mức không thể vãn hồi, nói cho cùng thì cũng chỉ vì sĩ diện thôi.

Cho nên nếu hòa thượng thật sự có thể chịu được thì gã cũng không cần cắn rứt lương tâm, cũng không cần hoàn toàn trở mặt với Vương Long, chỉ cần làm bộ làm dáng rồi rời đi là được.

"Tiểu tăng có thể." Viên Phương lại gật đầu.

"Các anh em, nếu đã có người ra mặt chịu đòn thay thì hãy để hắn ta chịu thay Vương Long đi. Ra tay cho tao!" Nói rồi, gã cầm đầu giơ ống tuýp lên trước, đập vào tay phải của Viên Phương, chẳng qua lại phản xạ giảm bớt lực đánh.

Vương Long đứng ở cách đó không xa lại căng thẳng, đang định tiến lên thì thấy Viên Phương nháy mắt với mình.

"Keng!" Một phát này đánh vào tay phải của Viên Phương, đương nhiên không tạo ra bất cứ tổn thương nào.

"Thí chủ, thực ra anh có thể đánh mạnh hơn nữa, chỉ cần có thể hết giận là được." Viên Phương cười nói.

Câu này mới nghe thì không sao, nhưng nghĩ kĩ thì lập tức cảm thấy bực bội, cứ như là đang nói: Mày chưa ăn cơm hả?

"Hòa thượng, chính cậu nói đấy nhé!" Giờ khắc này, ánh mắt của gã cầm đầu trở nên hung ác, lập tức vung ống tuýp lên rồi đập xuống.

Đám đàn em đằng sau thấy vậy thì cũng đều tiến lên vây xung quanh hòa thượng, vung gậy đập loạn xạ một trận.

Bình Luận (0)
Comment