Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 871 - Chương 871: Phủ Quân Bắc Kỳ

Chương 871: Phủ Quân Bắc Kỳ Chương 871: Phủ Quân Bắc Kỳ

Tiếng kim loạn va đập không ngừng vang lên, Viên Phương vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, cứ như thể người bị đánh không phải là anh ta.

Năm phút sau, mấy người đều thở hồng hộc, nhìn Viên Phương bằng ánh mắt khó tin.

"Thí chủ, sao không đánh nữa?"

Gã cầm đầu co giật khóe miệng. Gã thật sự không đánh nổi nữa.

Đây là con yêu quái nào vậy? Làm bằng kim loại sao?

Nghĩ đến đây, gã nhăn mặt nói: "Đủ rồi." Sau đó gã quay sang nhìn Vương Long: "Vương Long, tao sẽ trả đủ một trăm tám mươi nghìn không thiếu một xu cho mày, chuyện giữa chúng ta xóa bỏ!"

Vương Long âm trầm gật đầu. Hắn ta biết, nếu lần này không có hòa thượng thì hắn ta chắc chắn sẽ phải bị đánh một trận.

Nói xong, gã cầm đầu vung tay lên, ra hiệu mọi người rời đi.

"Khoan đã!" Lúc này, Viên Phương lại lên tiếng gọi họ.

"Hòa thượng, chúng tôi thật sự đánh không nổi nữa." Gã cầm đầu xoay người, vô cùng bất đắc dĩ.

"Không phải, ân oán giữa các anh đã xóa bỏ, thế nhưng ân oán giữa tiểu tăng và người này vẫn chưa được giải quyết!" Nói rồi, Viên Phương chỉ vào em trai của gã cầm đầu.

"Ý cậu là gì?" Gã cầm đầu lập tức nhíu mày.

"Các anh đánh tôi, là vì tôi muốn trả lại ân oán thay đám người thí chủ Vương Long. Trận đòn này xóa bỏ ân oán của các anh, đương nhiên là đã thanh toán xong. Nhưng tôi và em trai anh vẫn chưa giải quyết xong. Tôi vốn một lòng khuyên anh ta hướng thiện, nề hà anh ta lại không chịu nhận lỗi, ngược lại sinh lòng oán hận, nổi lên ý định trả thù, cho nên đây là ân oán giữa tiểu tăng và anh ta."

Nghe vậy, sắc mặt của em trai gã cầm đầu trắng bệch.

Trong mắt hắn ta, tên hòa thượng này quả thực là quái vật. Nếu thật sự muốn trả thù hắn ta thì hắn ta xong đời rồi, chắc anh trai hắn ta cũng không bảo kê nổi.

"Thế cậu muốn thế nào?" Gã cầm đầu tái xanh mặt. Tuy rằng biết đây là lỗi của em trai mình, nhưng gã không thể không quản.

"Anh yên tâm, tiểu tăng cũng không phải là người ghét ác như thù. Hơn nữa trước khi rời đi, sư phụ đã từng nhắc nhở tôi rằng gặp phải chuyện bất bình thì không được phép ra tay, nhất định phải bình tĩnh ôn hòa..."

"Cho nên rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Gã cầm đầu nhăn mày.

"Bảo anh ta tiếp tục đánh tôi bằng ống tuýp, mãi đến khi tôi hài lòng mới thôi!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Hòa thượng này thật sự là nghiện bị đánh rồi sao? Thủ đoạn trả thù lại là bảo người khác tiếp tục đánh anh ta!

"Trước khi rời đi, sư phụ đã dặn đi dặn lại là không thể thu phục người khác bằng vũ lực, cho nên tôi không thể ra tay, chỉ có thể làm vậy thôi." Viên Phương cười ha ha.

Giờ khắc này, gã cầm đầu vô cùng rối rắm.

Nếu cứ thế bỏ đi thì gã thật sự sợ sẽ chọc giận tên hòa thượng đáng sợ này, sau này sẽ bị âm thầm trả thù.

Hắn ta suy nghĩ một lát rồi liếc nhìn thằng em vô dụng, suốt ngày chỉ biết gây sự ở ngoài, không nhịn được trừng mắt: "Nghe thấy gì không? Tự phạm lỗi thì làm theo lời người ta đi!"

"Anh hai!"

"Anh cái đầu mày! Bảo mày đi đánh người chứ có bảo mày bị đánh đâu." Gã cầm đầu không nhịn được trừng mắt, đưa ống tuýp cho hắn ta.

Người kia không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy ống tuýp bằng cánh tay không bị thương, sau đó đưa mắt nhìn Viên Phương.

"Không cho mày đánh trả đâu đấy!"

"Tiểu tăng không đánh trả, đánh đi!"

Người kia cắn răng rồi giơ ống tuýp bước lên, đập về phía Viên Phương.

"Keng! Keng! Keng!"

Sau một trận vung vẩy, người kia thở hổn hển hỏi: "Hòa thượng, được chưa?"

Viên Phương thờ ơ nói: "Tiếp tục!"

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Lại là một trận va đập. Đến cuối cùng, sắc mặt người kia đã trắng bệch, hổ khẩu lại nứt toác ra, nhưng vẫn không được Viên Phương đồng ý, hắn ta chỉ có thể tiếp tục giơ gậy lên bằng cánh tay run lẩy bẩy.

Nửa giờ sau, người kia đã ướt đẫm mồ hôi, sắp sửa hư thoát, ngay cả gậy cũng cầm không nổi, phản lực từ mỗi lần đập gậy xuống đều khiến bàn tay hắn ta đau đớn.

Giờ phút này, hắn ta cảm thấy thân thể mình đã gần như rã rời, hoàn toàn không còn sức lực nữa.

"Lạch cạch!" Người kia ngã xuống đất, ống tuýp rơi ra ngoài, thoát lực ngất xỉu tại chỗ.

"Hòa thượng, thế đã được chưa?" Gã cầm đầu không đành lòng, nhanh chóng bước lên nói.

"Được rồi, ân oán giữa anh ta và tiểu tăng đã xóa bỏ rồi." Lần này, Viên Phương cười nói.

Cho dù gã cầm đầu có muốn hận cũng không hận được. Chung quy từ đầu tới cuối, hòa thượng cũng không ra tay dù chỉ một lần.

Tuy rằng lần đầu tiên thấy thủ đoạn trả thù kiểu này, nhưng gã vẫn cảm thấy hòa thượng này thật nhẫn tâm!...

Sau khi đám người gây sự rời đi, Vương Long vẫn nhìn Viên Phương bằng vẻ mặt khó tin.

Chung quy trong thời đại chủ nghĩa duy vật này, năng lực của hòa thượng thật sự là phản khoa học.

Chẳng qua trong thời đại bùng nổ thông tin này, khả năng tiếp thu sự vật đặc thù của mọi người vẫn rất mạnh. Giờ phút này, Vương Long đã coi Viên Phương là cao thủ ẩn thế trong hiện thực.

Bình Luận (0)
Comment