"Hòa thượng, cậu dùng loại võ công nào vậy?" Giờ khắc này, Vương Long bỗng cảm thấy ngứa ngáy.
"Không phải là võ công. Theo lời sư phụ thì đây là thần thông!" Viên Phương nghiêm trang giải thích.
"Thần thông? Ây, mặc kệ nó là cái gì, tôi có thể luyện được không?" Vương Long nhiệt tình hỏi.
"Sư phụ và các sư huynh đệ đều đã nghiên cứu theo như lời nói của thí chủ, đều không thể!"
"Thế cậu luyện thành bằng cách nào?" Vương Long trừng lớn mắt.
"Tiểu tăng ăn mà thành!" Viên Phương trả lời chi tiết.
Vương Long lập tức ngây ra tại chỗ, không khỏi nhớ tới cách ăn cơm như gió cuốn mây tan của hòa thượng khi nãy.
"Được rồi, thí chủ, duyên phận giữa chúng ta đã hết, vậy thì tạm biệt thí chủ, tiểu tăng cũng phải tiếp tục khổ tu đây." Lúc này, Viên Phương mỉm cười xoay người rời đi.
Thấy vậy, Vương Long vội gọi Viên Phương: "Hòa thượng, cậu có chỗ nghỉ qua đêm nay chưa? Hay là ở chỗ tôi đi!"
"Thí chủ khách sáo, tiểu tăng không cần. Sư phụ đã từng nói khổ hạnh cần phải vân du tứ phương, không có chỗ ở ổn định, bốn bể là nhà. Những ngày lấy trời làm màn, lấy đất làm giường còn nhiều, không thiếu một đêm nay!" Viên Phương nói mà không quay đầu lại, sau đó càng ngày càng xa trong tầm mắt của đám người Vương Long.
Nhìn bóng lưng Viên Phương, Vương Long vô cùng kinh ngạc.
Thực ra ngay từ đầu, hắn ta đã có ấn tượng rất tốt với hòa thượng này. Không phải ai cũng chịu gặp chuyện bất bình thì kêu một tiếng. Chẳng qua lúc ở nhà hàng, hắn ta cảm thấy thiết lập của hòa thượng sụp đổ, thế mà lại ăn vụng thịt, quả thực là hòa thượng giả.
Nhưng sau này, hắn ta cảm thấy hòa thượng này cũng thực sự có bản lĩnh.
Vừa nãy anh ta nói là hóa giải ân oán, cũng chỉ là muốn cho người kia một bài học và lời cảnh cáo chứ không phải thật sự muốn trả thù. Vương Long có thể thấy rõ điểm này.
Chung quy với năng lực của hòa thượng mà muốn trả thù thì thật sự là vô cùng đơn giản.
Điều khiến Vương Long cảm thấy thú vị là từ đầu tới cuối, hòa thượng này lúc nào cũng thản nhiên, không sợ không hãi, ngoài một chút mưu mô thỉnh thoảng lộ ra thì thực sự có chút phong thái của cao nhân.
Chẳng qua nếu hòa thượng đã không muốn thì hắn ta cũng không bắt buộc. Vương Long phất tay dẫn các anh em rời đi. ...
Giờ phút này, đêm đã khuya, thị trấn nhỏ vẫn sáng trưng như ban ngày, Viên Phương lại cất bước đi đến cây cầu đá trước đó đã tới, sau đó dọc theo cầu thang đi xuống dưới cầu đá.
Lúc này, bên dưới con sông đã khô cạn có một ổ chó con đang co ro một chỗ, chen chúc sưởi ấm cho nhau.
Viên Phương xuất hiện lập tức kinh động chúng nó. Chúng lập tức ngẩng đầu kêu "ẳng ẳng".
Viên Phương mỉm cười, đi đến trước mặt chúng, vung tay áo lên, ném mấy miếng thịt xuống.
Ngửi thấy mùi thịt, đám cún con đã đói lả lập tức nhào tới, bắt đầu tranh giành đồ ăn.
Viên Phương cứ thế nhìn chúng mãi đến khi ăn xong, lúc này mới lải nhải một câu "A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ mày" rồi xoay người rời đi.
"Mỗi ngày làm một việc thiện, công đức đủ ba nghìn." Trên đường đi, Viên Phương không khỏi nở nụ cười.
Tuy rằng ăn rất khỏe, song anh ta chưa bao giờ phá giới, cho dù thật sự rất muốn ăn.
Trong mười giới luật sát sinh, trộm cướp, dâm dục, nói dối, bán rượu, nói lỗi, kiêu căng khinh thường, bủn xỉn, sân giận, hủy báng thì có ăn thịt liên quan tới "sát sinh". Viên Phương chỉ có chấp niệm rất sâu với việc ăn, cũng là cấm kỵ duy nhất mà anh ta phải cố gắng kiềm chế.
Chẳng qua cho dù muốn ăn thịt đến mấy thì Viên Phương cũng chưa bao giờ phá giới.
Tuy rằng mấy năm trước, có một lần anh ta suýt nữa ăn phải thịt. Lần đó chút nữa khiến sư phụ anh ta cưỡi hạc về trời, nguyên nhân là vì lúc đánh anh ta khiến mình mệt tới mức hôn mê suốt một ngày mới tỉnh lại.
Từ lần đó, Viên Phương sợ một ngày nào đó sư phụ sẽ lại tới một lần, thân thể chịu không nổi, cho nên anh ta cực kỳ kiềm chế bản thân, chưa bao giờ chạm vào thịt thêm lần nào nữa.
Tuy rằng bây giờ đang ở bên ngoài, song Viên Phương vẫn kiềm chế bản thân. Không phải anh ta không muốn, chỉ là vì tôn trọng sư phụ mình.
Lúc này Vương Long mời ăn cơm, tuy rằng anh ta gọi rất nhiều thịt, nhưng chưa từng động vào mảy may, chỉ muốn xem cho đã mắt thôi, đồng thời tiện tay lấy đi một ít đút cho đám cún con dưới chân cầu đá.
Ánh đèn trong thị trấn tắt dần, xung quanh rơi vào bóng tối, ngoài ánh trăng sáng tỏ cùng với ánh sao đầy trời, xung quanh dần đắm chìm trong tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng chó sủa và mèo hoang kêu gào.
Lúc này, Viên Phương tìm đại một chỗ, khoanh chân ngồi xuống.
Có Ma Kha Vô Lượng nên rét lạnh và nóng bức không hề tồn tại trong từ điển của Viên Phương, ngủ ở đâu cũng thế cả, cùng lắm là an ủi về mặt tâm lý mà thôi.
Dần dà, đầu óc phân tán, một đêm yên lặng...
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mới mọc chiếu vào mặt đánh thức Viên Phương từ trong giấc ngủ say.