"Thí chủ, anh đẩy nữa thì sẽ đẩy đến trước mặt tôi!" Viên Phương oán niệm nói.
"Khụ khụ... Cậu thật sự không ăn à?"
"Tiểu tăng không ăn thịt!" Viên Phương lập tức gật đầu.
Vương Long: "..."
Bữa sáng ăn khoảng chừng nửa canh giờ, lượng cơm của Viên Phương cũng khiến Vương Long sợ hãi. Hắn ta nghĩ một con voi cũng không ăn khỏe bằng hòa thượng này.
Lúc Viên Phương ăn xong, Vương Long rốt cuộc nói: "Hòa thượng, cậu ăn khỏe thế này, nếu thật sự trông cậy vào hóa duyên thì chắc cậu sẽ đói chết mất, ai mà nuôi nổi cậu chứ. Mọi người đều là dân làm ăn, cậu ăn một bữa chẳng khác nào người ta làm không công một ngày!"
"Hay là thế này, không bằng cậu vào làm công cho trung tâm thể hình của tôi đi, mỗi ngày tôi sẽ cho cậu đồ ăn, nhưng không có tiền lương!" Vương Long suy nghĩ rồi nói, dù sao hòa thượng cũng có ơn với hắn ta.
"Người xuất gia, không làm công!" Nghe vậy, Viên Phương nghiêm túc nói, bởi vì trước khi rời đi, sư phụ anh ta đã nhắc nhở rất nhiều lần.
Vương Long: "..."
"Cậu mà không làm công thì sẽ thật sự đói chết đấy!"
"Sư phụ đã nói cho dù có đói chết cũng không được đi làm công!"
Giờ khắc này, Vương Long bỗng cảm thấy thật nhọc lòng.
Nếu là hòa thượng bình thường khổ tu thì không sao, khất thực được mấy cái màn thầu cũng đủ cho cả ngày. Nhưng với sức ăn của Viên Phương, muốn xin đủ cơm ăn hoàn toàn không thực tế, sợ rằng ăn người ta tới mức phá sản luôn ấy chứ.
Cho nên đối với những hòa thượng khác, khổ tu cũng chỉ khó khăn bình thường thôi. Nhưng đối với một con "Thao Thiết" như Viên Phương mà nói thì khổ tu là khó khăn cấp địa ngục!
Bởi vì anh ta khất thực không kêu là khất thực, mà phải kêu là cướp bóc lương thực dự trữ!...
Chẳng qua nếu cứ bỏ mặc cũng không được, dù sao thì hòa thượng cũng có ơn với hắn ta, Vương Long không thể trơ mắt nhìn anh ta chết đói ở bên ngoài được.
Nhưng vấn đề là tên hòa thượng gian xảo này lại không muốn làm công, chẳng lẽ lại thật sự muốn ăn xin khất thực sống qua ngày sao?
"Hòa thượng, thế này đi, cậu đến trung tâm thể hình của tôi ở mấy ngày, thức ăn của cậu trong mấy ngày này tôi bao hết!" Vương Long suy nghĩ rồi chỉ có thể nói vậy.
"Sư phụ còn nói, không có công thì không nhận thưởng." Viên Phương xoa cái bụng tròn vo, nói như vậy.
"Sư phụ của cậu muốn hành chết cậu thì có!" Vương Long không nhịn được trừng mắt.
"Sao lại thế được! Sư phụ là người thân nhất của tôi." Viên Phương nghiêm túc phản bác.
"Cậu có phương thức liên lạc của sư phụ cậu không?" Vương Long suy nghĩ rồi chỉ có thể hỏi vậy.
"Có, nhưng tôi không thể nói cho anh."
"Hòa thượng, tôi đang cứu cậu đấy. Cậu không có năng khiếu khổ tu đâu, còn không bằng về nhà đi cho rồi!" Vương Long không nhịn được khuyên bảo.
"Tôi cũng nói như thế với sư phụ, nhưng sư phụ nói nếu dám trở về giữa chừng thì ông ấy sẽ đuổi tôi ra sư môn. Bây giờ không quay về thì cũng chịu khổ một năm thôi, nhưng nếu trở về thì sẽ bị xua đuổi vĩnh viễn."
Nghe vậy, Vương Long không nhịn được thở dài: "Sư phụ của cậu đúng là cứng đầu, không thua nhà phát hành chết tiệt, còn đe dọa cho cậu bay màu vĩnh viễn nữa chứ, quá độc ác!"
"Nhà phát hành chết tiệt?" Viên Phương lộ vẻ tò mò.
"À, không có việc gì đâu, tôi nói chuyện khác ấy mà..."
Đang nói, đôi mắt Vương Long bỗng sáng lên, sau đó vội nói: "Hòa thượng, sư phụ cậu có yêu cầu bắt buộc gì với việc khổ tu không? Ví dụ như là một ngày phải đi được bao nhiêu chặng đường các thứ..."
Viên Phương gật đầu: "Sư phụ nói phải đi khắp sông ngòi núi non, cảm nhận phong cảnh của Tổ quốc, mỗi ngày cố gắng đi đường dài một chút."
"Bốp!" Nghe vậy, Vương Long không nhịn được vỗ tay: "Hòa thượng, tôi biết một nơi rất phù hợp với cậu. Thế giới đó rất rộng lớn, cậu có đi bộ cả ngày ở trong đó cũng hoàn toàn không thể đi hết được đâu."
"Thí chủ đang nói nơi nào? Chỗ đó có thể ăn no mỗi ngày không?" Nghe vậy, Viên Phương lập tức ngây ngẩn cả người.
"Đâu chỉ là ăn no! Linh tài trong đó đều cực kỳ ngon miệng, bảo đảm là món chay mà cậu chưa bao giờ được nếm! Điểm quan trọng nhất là cậu có thể dùng linh tài ở đó để đổi lấy thức ăn trong hiện thực với người khác."
Viên Phương rất mờ mịt, trước đó còn không thấy gì lạ, có thể hiểu được, nhưng câu sau "Có thể đổi lấy thức ăn trong hiện thực" khiến anh ta hoàn toàn đực mặt ra.
"Rốt cuộc thí chủ đang nói tới nơi nào vậy?" Viên Phương phản xạ gãi đầu.
"Chinh Chiến Online! Một trò chơi có độ chân thật trăm phần trăm, ngoài việc thế giới quan khác biệt ra thì nó chẳng khác hiện thực là mấy. Items trong game cực kỳ bảo đảm giá trị, có thể đổi lấy vật phẩm có giá tương đương trong hiện thực. Đương nhiên thức ăn cũng nằm trong số đó!" Vương Long cười nói.
"Đồ trong game mà có thể đổi lấy thức ăn được sao?" Viên Phương càng mờ mịt hơn.
"Đâu chỉ mình thức ăn! Mấy ngày trước có một người chơi sinh hoạt bồi dưỡng được một cây linh tài đặc thù, trực tiếp đổi được một căn nhà trong hiện thực cơ!" Vương Long nói bằng giọng hơi hâm mộ.