Bởi vì gã trọc đầu đang lăn lộn cách đó không xa chẳng phải chính là người đàn ông bộ tộc người chơi đã bị hắn ta đánh chết mấy giờ trước sao?!
Thổ Diệu khó tin đi về phía Viên Phương, lướt qua binh lính canh gác, bóp cổ Viên Phương nhấc lên, chất vấn với vẻ mặt dữ tợn: "Không phải ngươi đã chết rồi sao?"
"A Di Đà Phật, Phật Tổ phù hộ anh. Thí chủ Thổ Diệu, tiểu tăng chưa chết đâu." Viên Phương lập tức trả lời.
"Bịch!" Thổ Diệu dữ tợn đấm thẳng vào bụng Viên Phương: "Ta hỏi ngươi, tại sao lại không chết?"
Cú đấm này khiến Viên Phương nhe răng trợn mắt. Chẳng qua sau khi hết đau đớn, anh ta lại nở nụ cười: "Thí chủ, tiểu tăng chuyên đến tìm anh. Không giấu gì anh, anh có khả năng giúp tiểu tăng chứng Phật pháp đại đạo!"
"Đậu phộng!" Huyết áp của Thổ Diệu lập tức tăng cao, lửa giận không kìm nén được bùng cháy.
Hắn ta đặt tay lên đầu Viên Phương rồi đè xuống đất: "Khai ra mau, tại sao ngươi lại không chết?!"
"Phật Tổ phù hộ anh!"
Giờ khắc này, Thổ Diệu không thể nhịn được nữa, giơ chân lên đá vào đầu Viên Phương.
"Bịch! Bịch! Bịch!" Sau ba cú đá, Viên Phương biến thành khói đen tan biến. Thế nhưng sắc mặt của Thổ Diệu vẫn vô cùng khó coi.
Thổ Diệu lia mắt nhìn bọn lính vây quanh, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người vào lều trại.
Bốn tiếng sau...
Viên Phương xuất hiện ở điểm hồi sinh, sau đó lại chạy đến hố trời Minh Phủ.
Tiếng hò hét quen thuộc lại vang lên: "Thí chủ Thổ Diệu, tiểu tăng ghé thăm đây!"...
Loại "ghé thăm" này kéo dài khoảng chừng một tuần. Trong khoảng thời gian này, Thổ Diệu cảm thấy mình sắp bị tra tấn điên rồi.
Hắn ta vốn cảm thấy năng lực khủng bố nhất của Viên Phương là dội ngược tổn thương. Song không ngờ tên hòa thượng này còn có năng lực khác đáng sợ hơn nữa!
Hồi sinh không giới hạn!
Giết rồi lại giết, song cứ cách mấy tiếng thì tên hòa thượng khốn kiếp kia lại cười tủm tỉm chạy đến, khiến Thổ Diệu thật sự chịu không nổi.
Bây giờ Thổ Diệu đã biết được gã đầu trọc của bộ tộc người chơi này cố tình đến đây để tìm chết!
Nhưng hắn ta không ra tay cũng không được. Bởi vì bọn lính hoàn toàn không thể làm gì được gã hòa thượng đầu trọc, chỉ có mình mới đủ thực lực giết chết gã.
Thế nhưng vấn đề ở đây là mỗi lần Thổ Diệu ra tay đánh Viên Phương thì đều cảm giác như đang tự ngược.
Thế này thì ai chịu nổi!
Suốt một tuần không chết không ngừng, sắc mặt của Thổ Diệu đã trở nên cực kỳ tiều tụy.
Thậm chí cảm giác mình hơi bị trầm cảm rồi.
Lúc này, một tên lính bỗng bước vào lều, quỳ một chân xuống: "Đại lãnh chúa, gã đầu trọc kia lại đến rồi!"
Nghe vậy, Thổ Diệu chợt run lên, sau đó mở đôi mắt đầy tơ máu, nhẹ nhàng gật đầu.
Chiến thuật tâm lý thật độc ác!
Suốt cả một tuần qua hắn ta hoàn toàn không ngủ được một giấc, thậm chí không thể tiến hành tu luyện. Bởi vì hắn ta biết chẳng được bao lâu thì gã đầu trọc kia nhất định sẽ đến.
Thổ Diệu hít sâu một hơi rồi đứng dậy, bước ra lều trại.
"Thí chủ Thổ Diệu, đã lâu không gặp, Phật Tổ phù hộ anh!"
Giờ phút này, Thổ Diệu hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta. Sắc mặt Thổ Diệu vô cùng âm trầm, bỗng xuất hiện bên cạnh Viên Phương, sau đó bóp cổ anh ta: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Thí chủ, tuân theo bổn tâm, ra tay đi!" Viên Phương mỉm cười.
Nghe vậy, sắc mặt Thổ Diệu trở nên vô cùng khó coi, đang định ra tay thì bỗng nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng chậm rãi cong lên.
"Ngươi thật sự cho rằng ta không thể trừng trị ngươi sao?"
"Phật Tổ phù hộ anh!" Sắc mặt Viên Phương vẫn như thường, bình tĩnh trả lời.
Nếu là bình thường nghe thấy câu này thì Thổ Diệu chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng lần này hắn ta lại không ra tay mà cười dữ tợn, sau đó nói: "Giam gã lại cho ta!"
Nghe thấy câu này, sắc mặt Viên Phương cũng thay đổi: "Thí chủ, không được đâu!"...
"Thí chủ, không được đâu!" Nghe Thổ Diệu nói muốn giam mình lại, Viên Phương lập tức hoảng sợ.
Tuy rằng thân thể của anh ta rất cứng rắn, song nếu bị giam lỏng thì anh ta lại không thể chống cự.
"Sao? Ngươi cũng biết sợ à?" Thấy thái độ của Viên Phương, vẻ mặt tiều tụy của Thổ Diệu mới có một chút vui vẻ, không nhịn được lên tiếng.
"Thí chủ Thổ Diệu, tiểu tăng cảm thấy anh đánh chết tiểu tăng đi thì hơn!" Viên Phương mưu toan khuyên bảo hắn ta.
"Ta biết ngươi không sợ chết, ta cũng biết ngươi có khả năng hồi sinh và dội ngược tổn thương, cho nên ta sẽ không giết ngươi đâu!" Dứt lời, Thổ Diệu nhếch khóe môi, ném Viên Phương xuống đất rồi nói với binh lính xung quanh: "Đưa gã vào doanh trại tù nhân giam lại!"
Nghe thấy mệnh lệnh của Thổ Diệu, hai gã lính gác lập tức bước tới nhấc Viên Phương lên rồi kéo ra sau doanh địa.
"Thí chủ Thổ Diệu, tiểu tăng không đồng ý! Tôi đến đây ăn đòn chứ không phải đến đây để vào tù!" Viên Phương lập tức kêu to.
Nhìn theo Viên Phương dần dần đi xa, Thổ Diệu không nhịn được nhổ một bãi nước bọt.
Cuối cùng thì hắn ta có thể thả lỏng tinh thần được rồi.