Một tuần qua, hắn ta cảm thấy mình thật sự mệt mỏi hết sức.
Cảm giác mỏi mệt này không đến từ thân thể mà đến từ tinh thần. Hắn ta cảm thấy gã đầu trọc này suýt nữa hủy diệt tinh thần của hắn ta, thật sự là quá khó nhằn.
Nhưng may mà bây giờ gã đã bị nhốt vào tù, cuối cùng mình cũng được giải thoát rồi.
Nghĩ đến đây, Thổ Diệu nở nụ cười hiếm hoi. ...
Sau hố trời Minh Phủ, nơi giam cầm trong quân đội.
Khu vực nhà giam này chính là truyền thống của quân đội Cửu Diệu, được xây dựng cho việc thẩm vấn, giam cầm kẻ địch.
Chẳng qua ở Bắc Kỳ, họ căn bản không bắt được tù nhân nên khu vực nhà giam rơi vào tình trạng bỏ hoang không dùng đến.
Bây giờ đã là đêm khuya, một lão già gù lưng mặc quân phục Cửu Diệu đang ngồi ngẩn người trước đống lửa trại được đốt trong nhà tù.
Lúc này, hai tên lính gác áp tải Viên Phương đến.
Hai tên lính gác không nói một lời với lão già ngồi trước lửa trại mà áp tải Viên Phương đến trước một nhà tù, sau đó mở cửa ra ném anh ta vào trong.
"Thí chủ, đừng làm thế!" Viên Phương ngã ngồi xuống đất, sau đó vội đứng dậy khuyên bảo.
"Ngươi có giỏi thì hồi sinh tiếp thử xem!" Thấy thế, hai gã lính gác nhìn nhau cười rồi xoay người bỏ đi.
Chẳng qua lúc đi ngang qua chỗ lão già thì một tên lính gác bỗng nói: "Lão ác quỷ, đừng trách bọn ta không nhắc nhở lão đấy nhé, đừng chạm vào gã ta!"
Hai người để lại câu này rồi nhanh chóng bỏ đi.
Nghe vậy, lão già chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu, sau đó đưa mắt nhìn Viên Phương, nở nụ cười hèn hạ.
"Mở cửa! Tiểu tăng muốn ra ngoài!" Phát hiện mình thật sự bị giam cầm, Viên Phương không khỏi hoảng sợ.
Chơi Chinh Chiến Online hơn một tuần nên anh ta cũng biết nếu mình không chết thì cho dù thoát khỏi game, đến khi online vẫn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Nghĩ đến đây, anh ta siết chặt nắm đấm rồi đập mạnh vào song sắt nhà tù.
"Keng! Keng! Keng!"
Sau một trận đập phá thoạt nhìn hung ác, Viên Phương thu hồi nắm đấm yếu ớt của mình, yên lặng cúi người xuống.
Uy hiếp chí mạng, không gây tổn thương!
Viên Phương im lặng một lát rồi bỗng quay sang đâm đầu vào tường nhà tù.
"Đùng!"
Lúc này lời nhắc nhở vang lên.
[Trò chơi nhắc nhở: Tổn thương không đủ 500 điểm nên được miễn trừ. Bởi vì tổn thương này do chính người chơi chế tạo nên không thể dội ngược thương tổn!]
Giờ khắc này, Viên Phương muốn tự kỷ, thầm nghĩ chắc mình sắp xong đời rồi!
"Chú đầu trọc, ngươi muốn ra ngoài hả?" Lúc này, lão già ngồi trước lửa trại nhếch miệng cười nói, lộ ra hàm răng nâu đen.
"Lão thí chủ, ông muốn thả tiểu tăng ra ngoài sao?" Viên Phương bỗng tỉnh táo lại.
"Không, ta chỉ muốn tra tấn ngươi mà thôi." Lão già nói với vẻ mặt thản nhiên như không, nhưng ánh mắt lại không kìm nén được sự phấn khởi.
Lão bị lính gác ở đây gọi là "Lão ác quỷ" đương nhiên là có lý do.
Bởi vì lão thích tra tấn tù nhân, vì thế còn nghiên cứu ra bảy mươi hai cách tra tấn cực kỳ thống khổ, thế nên mới có tên gọi là lão ác quỷ.
Chẳng qua gần đây lão bị phái đến Bắc Kỳ, hoàn toàn không có tù nhân cho lão tra tấn. Trong khoảng thời gian này, lão ác quỷ cảm thấy mình thật sự bứt rứt sắp điên rồi.
Tuy rằng trước khi rời đi, lính gác đã đưa ra lời cảnh cáo, song lão ác quỷ lại không thèm quan tâm.
Cho dù làm xong sẽ bị phạt thì lão cũng chịu.
Tra tấn tù nhân chính là sở thích của lão. Lão cũng chỉ còn lại nửa cái mạng già này thôi, chết thì cũng có sao đâu.
Nghĩ đến đây, lão ác quỷ đứng dậy bước đến trước nhà tù, bắt đầu quan sát Viên Phương một cách tỉ mỉ.
"Da dẻ mịn màng, chắc không chịu nổi tra tấn mạnh đâu. Vậy thì bắt đầu từ cái nhẹ nhất đi, khửa khửa..." Lão ác quỷ sung sướng nói.
Viên Phương kinh ngạc. Anh ta không ngờ lão ác quỷ lại muốn tra tấn anh ta.
Nỗi sợ hãi trong lòng anh ta lập tức phai nhạt.
Một kẻ da dày thịt béo như anh ta chưa bao giờ sợ bị đánh, lại càng không sợ tra tấn, chỉ sợ bị giam lỏng thôi.
Bão táp ập đến càng điên cuồng càng tốt!
Nghĩ đến đây, Viên Phương không khỏi hỏi: "Lão thí chủ, ông thật sự muốn tra tấn tiểu tăng ư?"
"Đúng thế. Có sợ không?" Lão ác quỷ nhếch mép cười, chờ đợi nỗi sợ hãi xuất hiện trên gương mặt Viên Phương.
"Ờm... Thí chủ à, nói thật là tiểu tăng chẳng những không sợ mà còn khá là mong chờ. Dù sao cũng được tăng điểm tinh thông mà!" Viên Phương trả lời rất thành thật.
Nghe câu nói này, vẻ mặt của lão ác quỷ chợt hóa đá.
Điều khiến lão mong chờ nhất khi tra tấn tù nhân chính là tiếng rên la, kêu thảm thiết cùng với vẻ mặt tuyệt vọng của tù nhân. Câu nói của Viên Phương khiến lão vô cùng tức giận.
"Tên đầu trọc, hy vọng lát nữa ngươi vẫn còn có thể nói ra câu này!" Lão ác quỷ hung tợn trừng anh ta.
Dứt lời, lão xoay người rời đi.
Một lát sau, lão ác quỷ trở lại, cầm một sợi dây thừng màu đen, treo rất nhiều dụng cụ hình dạng kỳ lạ.